Không được, không thể để Hạ Mạt biết được! Tiếng nhạc chuông điện
thoại đáng sợ vẫn đều đều, không ngừng reo, Trân Ân lo sợ đứng ngồi
không yên, cô cảm thấy Phan Nam đã nhận ra có điều bất thường, ánh mắt
nghi ngờ nhìn chiếc ví không ngừng văng vẳng phát ra tiếng nhạc chuông!
“Trân Ân, điện thoại của cậu…”
Phan Nam khó hiểu hỏi, không biết vì sao Trân Ân lại không bắt điện
thoại, cũng không tắt máy, để mặc nó không ngừng reo như thế.
“Không có.”
Trân Ân hoảng loạn thét nhỏ, cô sợ hãi đưa tay vào ví, thậm chí không
dám mở rộng miệng chiếc ví ra. Không thể để Phan Nam thấy được, nếu
Phan Nam nhìn thấy trên điện thoại của Hạ Mạt hiển thị người gọi là “Lạc
Hi” thì sẽ hỏng mất! Trân Ân lúng túng mò mẫm tìm chiếc điện thoại đang
không ngừng reo, cuối cùng cũng mò thấy, cô dùng ngón tay ấn phím tắt!
Bất chấp tất cả…
“Tút, tút, tút, tút…”
Cái ống nghe chìm dưới mặt nước truyền lại âm thanh bị ngắt ngang,
giống như sợi tơ cuối cùng cũng đã đứt lìa, không còn gì để bận tâm nữa,
“nó” đã ra đi yên lặng…
Chạy đến bên anh chứ…
“Con đồng ý.”
Trong giáo đường, Doãn Hạ Mạt khe khẽ trả lời.
Ngày mùa thu hôm đó, ánh nắng tươi đẹp rực rỡ khác thường, xuyên
qua tấm kính đầy màu sắc được vẻ đủ kiểu tranh trong giáo đường, từng tia
sáng rực rỡ như bay bay, xoay tròn. Hai hàng ánh nến lung linh ấm áp, dưới