ÁO CƯỚI - Trang 226

Anh hôn mê rất sâu.

Dường như anh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài.

“Nhưng, anh cho rằng anh đã thắng rồi sao…” Đôi mắt tối đen như

màn đêm, cô nhẹ nhàng đưa tay ra, hình như muốn chạm vào mái tóc đen
của anh, song ngón tay cứng đơ lại ngay chỗ đó, “anh chẳng qua… chẳng
qua… đã biến cả em và anh thành những kẻ thua cuộc thôi… anh đã làm
hại bản thân mình… rồi lại dùng chính những nỗi đau đó để hành hạ em
sao…”

“Tỉnh lại đi…”

“Tại sao anh nằm đó không nhúc nhích gì…”

“Anh không cảm thấy như vậy là rất ngốc sao…”

“Nếu em không mảy may để ý đến anh… thì cho dù anh có chết đi…

cũng đâu có hại gì cho em chứ…”

Ngón tay Doãn Hạ Mạt run run, cô bỗng cười không chút thần hồn,

như thể Lạc Hi không hề hôn mê mà là đang tỉnh táo, cô nói với anh rất
khẽ, rất khẽ, “… điều chẳng qua mà anh dựa vào chẳng qua là tôi thích
anh… tôi thích anh… cho nên anh có thể tàn nhẫn như thế để kéo tôi vào
địa ngục… đúng không… ”

“Cô ăn nói linh tinh gì thế?”

Thẩm Tường nhịn không nổi giận dữ quát nhỏ, tiếp đó cô sải chân

bước lại, trước tiên là ánh mắt thương xót nhìn Lạc Hi đang hôn mê nằm
trên giường, sau đó là ánh mắt tràn đầy căm phẫn nhìn Hạ Mạt, cô nói:

“Anh ta sắp chết rồi! Anh ta sắp chết rồi! Bởi vì mất máu quá nhiều

dẫn đến trụy tim mạch, đã cấp cứu năm lần rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.