Khuôn mặt Doãn Trừng càng lúc càng trắng bệch, cậu trầm lặng khác
thường, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên một tư thế, im lặng ngồi trên
giường bệnh.
Sáng sớm ngày hôm sau khi bác sỹ Trịnh bước vào, bà kinh ngạc thấy
cậu yếu ớt khác thường! Nhưng điều làm bác sỹ Trịnh kinh ngạc hơn là
việc Tiểu Trừng nói với bà rằng cậu từ chối làm cuộc phẫu thuật hiến thận
hôm nay.
Trong góc phòng, bên tai Doãn Hạ Mạt nghe “rầm” một tiếng!
Trong đầu cô, một nỗi đau vừa lạnh vừa nóng cứ xé rạn, lật, xoắn,
ngay lúc nghe cậu từ chối phẫu thuật, đôi chân của Doãn Hạ Mạt đột nhiên
yếu ớt không cách nào đỡ nổi toàn bộ trọng lượng của cơ thể!
“Không được!”
Trân Ân hoảng hốt lúng túng hét lớn, một đêm không ngủ và khóc lóc
khiến mắt Trân Ân vừa đỏ vừa sưng, cô bổ nhào tới bên giường Doãn
Trừng, khóc không thành tiếng, cô nói:
“Mấy chuyện đó đều do mình nói năng lung tung! Mình tuyệt nhiên
không biết chuyện gì cả! Mọi thứ cho cuộc phẫu thuật đã chuẩn bị xong
rồi! Cậu không thể lúc này lại bỏ cuộc! Cậu phải làm phẫu thuật! Cầu xin
cậu! Mọi chuyện đều là mình ăn nói linh tinh thôi, không phải như vậy đâu,
thật mà, không phải như vậy đâu…”
“Vậy Âu Thần hiện giờ đang ở đâu?” Doãn Trừng thẫn thờ nói, “nếu
anh ấy không phải đang nằm trong phòng phẫu thuật chờ hiến thận cho em
thì mời anh ấy ra đây xuật hiện trước mặt em”.
Trân Ân bỗng lặng đi!