Đúng vậy, Âu Thần đã vào phòng phẫu thuật chờ gây mê. Mọi chuyện
đều do cô gây hại mà ra cả, là cô đã chuốc vạ vào thân, là cô đã làm mọi
việc hỏng bét hết, tại sao người bị bệnh không phải là cô, cô nên làm thế
nào để bù đắp tất cả được đây!!
“Bác sỹ Trịnh…”
Sắc mặt Doãn Hạ Mạt trắng bệch, cô chầm chậm từ góc phòng bước
ra, giọng nói nhỏ nhưng rất bình tĩnh, “… cuộc phẫu thuật vẫn tiến hành
như cũ, hôm nay xin nhờ vào bác sỹ”.
“Em từ chối.”
Doãn Trừng nói chắc như đinh đóng cột.
Bác sỹ Trịnh lo lắng nhìn Doãn Trừng ngang bướng cố chấp khác
thường đang ngồi trên giường bệnh, bà lại nhìn Doãn Hạ Mạt đang đứng
trước mặt, thấy đôi má trắng bệch như tờ giấy của cô lộ ra màu hồng đỏ,
giống như bị phát sốt, bất giác bà chau mày lo âu.
“Hạ Mạt, cháu…”
“Cháu là người nhà của bệnh nhân, có quyền thay cậu ấy đưa ra những
nhận định chính xác.” Doãn Hạ Mạt chắc nịch nhìn bác sỹ Trịnh, thậm chí
sự cố chấp trong đôi mắt cô còn vượt xa hơn cả ở Doãn Trừng, “Cháu đã ký
tên trong giấy chấp thuận phẫu thuật, cho nên xin bác sỹ cứ sắp xếp phẫu
thuật hôm nay như bình thường”.
“Em nói rồi, em từ chối!”
Doãn Trừng mím chặt môi, giọng nói hàm chứa một sự tức giận chưa
từng có, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn Doãn Hạ Mạt. Doãn
Trừng cất tiếng nói, “Cho dù có chết ngay lập tức, cháu cũng quyết không