“Phải… đều là do chị đã sai rồi… em tha thứ cho chị nhé, chị hứa với
em, chị nhất định sẽ cố gắng sống hạnh phúc… nhưng nếu không có Tiểu
Trừng, chị cần hạnh phúc để làm gì chứ…”
Phòng bệnh im ắng khác thường.
Trân Ân nhìn những giọt nước mắt của Hạ Mạt, đây là Hạ Mạt sao, là
Hạ Mạt mà cho dù chảy máu cũng không chảy nước mắt đây sao. Trân Ân
vừa sửng sốt lại vừa cảm thấy tan nát nõi lòng, nước mắt Trân Ân tự dưng
lăn dài trên má.
Ngay đến cả bác sỹ Trịnh là người đã quen thấy cảnh sinh ly tử biệt
mà cũng không thể tiếp tục chứng kiến cảnh này, bà biết rõ tình cảm thắm
thiết giữa hai chị em nhà họ Doãn, nhưng…
Trong ánh nắng lạnh lẽo, nhìn những giọt nước mắt long lanh dễ vờ từ
từ chảy xuống gò má trắng bệch của chị gái. Doãn Trừng lòng đau như cắt,
run run đưa tay ra, tính lau nước mắt cho chị. Nhưng rồi cậu lại hít mạnh
một hơi, ngón tay nắm chặt lại, ánh mắt điềm đạm nhìn chị, Doãn Trừng
nói:
”Vì em, chị đã hy sinh quá nhiều rồi, bây giờ, chị còn muốn hy sinh
hạnh phúc cả đời chị nữa sao, em thà rằng chết…”
“Nói bậy! Cái gì mà chết với chả không chết!”
Doãn Hạ Mạt bỗng đứng dậy, cô lảo đảo lùi về sau mấy bước, cơ thể
bắt đầu không kiểm soát nổi cơn run rẩy, khuôn mặt cũng từ từ trắng bệch
chuyển sang đỏ hồng khác thường, hình như có một cảm xúc dữ dội khống
chế cô, ánh mắt cô rối loạn, cô lắc đầu nguầy nguậy, hét nhỏ:
“Em không được cứ suốt ngày nghĩ ngợi lung tung! Làm phẫu thuật!
Chỉ cần làm phẫu thuật xong là em sẽ khỏe! Nghe lời chị, ngoan đi, tất cả