“Chỉ cần em khỏe lại… muốn anh làm gì cũng được…”
Nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt, Âu Thần áp má vào lòng bàn tay nóng
rực của cô, tấm lưng khắc khoải cô đơn gượng dậy trong ánh sáng chạng
vạng đang khẽ run lên.
***
Doãn Trừng không thể túc trực trong phòng chị mãi được, cậu không
thể đứng đó gương mắt nhìn dáng vẻ đau đớn trong cơn sốt không thuyên
giảm ấy, sự giày vò ấy sẽ buộc cậu phải chấp nhận phẫu thuật, cậu những
mong sao chị sẽ mau chóng khỏe lại!
Nhưng, cách đó chẳng khác gì uống rượu độc để giải khát…
Cách đó có lẽ sẽ giúp cho bệnh tình chị thuyên giảm mà tạm thời khỏe
lại, còn sau đó, chị sẽ phải mất đi cơ hội hạnh phúc…
Lý trí Doãn Trừng bảo không, nhưng hình ảnh chị lịm trong cơn sốt
như đang xâu xé tâm trí cậu, sự mâu thuẫn tột độ trong lòng khiến cậu
chẳng thể ở lại với chị thêm phút giây nào nữa. Doãn Trừng nhờ Trân Ân
hỏi thăm bệnh viện mà anh Lạc Hi đang nằm, cậu biết được anh Lạc Hi vẫn
hôn mê bất tỉnh, cậu bèn tới đó luôn.
“Anh Lạc Hi…”
Doãn Trừng sợ sệt nhìn dáng người xanh xao đang nằm trước mặt
mình, khắp người là đủ loại ống dây lằng nhằng.
Đó là anh Lạc Hi sao?
Dù là anh Lạc Hi trong ký ức lúc còn bé thơ, hay sau này lớn lên mới
gặp thì vẫn luôn hòa nhã lịch thiệp như thế. Anh Lạc Hi luôn luôn mỉm
cười, có vẻ không vướng bận gì cả, cứ hoàn hảo như một thiên sứ, dù có