ÁO CƯỚI - Trang 300

người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây phong.

Âu Thần mặc chiếc áo len màu đen dày, trên cổ quàng một chiếc khăn

lông cừu màu xanh thẫm được đan bằng tay, anh ngồi trên chiếc ghế phủ
tấm thảm bông, nhìn chằm chằm vào các bản báo cáo của công ty trên màn
hình chiếc máy tính xách tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc như đang trong
phòng làm việc.

Chiếc áo len màu vàng cam trên người Doãn Trừng cũng rất dày, Doãn

Trừng quàng chiếc khăn đan tay màu trắng, đầu đội chiếc mũ len sợi dày
màu trắng, trên đầu gối còn đắp một tấm chăn thảm dày ấm một cách đặc
biệt trong cái se lạnh ngày thu. Doãn Trừng cúi đầu lật xem tập tranh, chốc
chốc lại ngẩng đầu lên nhìn về xa xăm, gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt
yếu ớt, nhưng nụ cười nơi khóe miệng đã tươi lên rất nhiều.

“Về ăn cơm được rồi đấy.”

Từ phía sau hai người, một giọng nói nhẹ nhàng vọng đến, Âu Thần

và Doãn Trừng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Doãn Hạ Mạt cười rạng rỡ đang
đi về phía họ.

“Tiểu Trừng, cất tập tranh đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi.”

“Dạ.” Doãn Trừng gấp tập tranh trên tay lại, cười và nói, “Chị, nhiều

tập tranh quá, có thể mở hẳn một thư viện được rồi đấy, xem cả mấy tháng
trời cũng không hết”.

“Những tập tranh này là anh rể sợ em buồn chán nên đã đặc biệt nhờ

người từ các nước trên thế giới mang về đấy.” Ánh mắt Doãn Hạ Mạt dịu
dàng hướng về Âu Thần, cô nở nụ cười ấm áp mà nói, “Ai mà biết chỉ thoắt
cái đã mua được nhiều như thế này, muốn trách mắng thì trách mắng anh rể
ấy”.

Ngón tay bất động trên chiếc máy tính xách tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.