Âu Thần ngẩn người nhìn vào cửa sổ đóng chương trình trên màn hình
vi tính.
Anh rể…
Cách gọi này không phải là lần đầu tiên Âu Thần được nghe Doãn Hạ
Mạt nói với Tiểu Trừng, vậy mà mỗi lần nghe thấy, Âu Thần luôn cảm lòng
mình thắt lại.
“Chỗ này có lạnh không? Ngày mai có cần mặc thêm quần áo nữa hay
không? Bác sỹ nói hàng ngày hai anh em đều phải được tiếp xúc với ánh
sáng mặt trời và không khí trong lành, nhưng không được để bị cảm lạnh,
vì thế hai anh em phải chú ý giữ gìn đấy.”
Cơn gió mùa thu se lạnh khiến Doãn Hạ Mạt hơi lo.
“Chị bắt em và anh rể ăn mặc cứ như là gấu bắc cực ấy, làm sao còn
biết lạnh nữa chứ? Chị, chị thử sờ tay của em xem, còn ra cả mồ hôi nữa
đây này!” Doãn Trừng nũng nịu đưa tay về phía chị, quả nhiên những ngón
tay cậu nóng rực, lòng bàn tay còn có ít mồ hôi.
“Ra mồ hôi thì càng phải cẩn thận, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy!” Cố
kéo chiếc chăn thảm cao lên một chút che thêm cho Doãn Trừng kĩ hơn,
sau đó cô lại nhìn về phía Âu Thần đang tắt máy tính xách tay nhỏ nhẹ nói,
“Vẫn đang giải quyết việc công ty à?”.
“Chỉ xem một chút thôi.”
Sự quan tâm lo lắng trong ánh mắt của cô khiến trong lòng Âu Thần
như có một luồng hơi ấm chạy qua. Kể từ sau khi làm phẫu thuật, cô luôn
tận tình chăm sóc anh, nấu những món ăn mà anh thích, ngày ngày đưa anh
đi dạo, sau khi Doãn Trừng được ra khỏi phòng hậu phẫu, cho dù cô có
chăm sóc Doãn Trừng nhưng cũng không hề bỏ mặc anh.