ÁO CƯỚI - Trang 329

Tuy gương mặt Doãn Trừng vẫn không chút sắc hồng nhưng tinh thần

của cậu đã khá lên rất nhiều, khoé miệng vẫn nở nụ cười, đôi mắt đen láy,
cứ vẽ, cứ vẽ, thi thoảng lại dừng lại nhìn chăm chú vào bản vẽ, ngẩn người
cười một cách khoái trá, sau đó lại vẽ tiếp.

“Đang vẽ gì thế?”

Âu Thần đứng dậy rời khỏi sofa, đi về phía Doãn Trừng.

Trên bản vẽ là cảnh Doãn Hạ Mạt đứng dưới gốc cây phong gọianh và

Tiểu Trừng vào ăn cơm, ánh mặt trời vàng rực từ khe hở giữa những lá cây
rơi xuống, cô vừa kéo tay Tiểu Trừng, vừa quay mặt về phía anh nói cười
cái gì đó.

Trong bức tranh, nụ cười cô rực rỡ biết bao, khiến người khác không

thể rời mắt khỏi.

Âu Thần say đắm ngắm nhìn.

Doãn Hạ Mạt đã từng nở nụ cười như thế này sao, hình như từ ngày

quen biết cô đến nay, trong nụ cười của cô vẫn luôn có cái gì đó xa cách
hoặc ít, hoặc nhiều.

“Chị rất đẹp, đúng không anh?”

Doãn Trừng cười, ngước đầu lên, trong ngữ điệu không thể giấu được

niềm tự hào của cậu, Doãn Trừng như đứa trẻ đang khoe báu vật của mình.

Tiếp tục ngắm nhìn ba người đang vui vẻ, thân mật dưới ánh mặt trời

rực rỡ trong bức tranh, đôi mắt Âu Thần dần dần loé sáng một vầng hào
quang, anh không để ý Tiểu Trừng nói gì, rất lâu sau Âu Thần mới nhẹ
nhàng nói:

“Em tặng anh bức tranh này nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.