ÁO CƯỚI - Trang 347

Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng

Và dù cho thiếp chết đi

Chàng cũng sẽ không ở lại

Giọng hát của Hạ Mạt rất nhỏ, giống như từ nơi xa xôi vọng đến. Lạc

Hi lặng lẽ lái xe. Chiếc xe lao trên đường phố vắng tanh, không một bóng
người, trong màn đêm, chiếc xe màu trắng cô đơn lạnh lẽo như là những
bông tuyết.

***

“Âu Thần…”

Theo tiếng bước chân nặng nề bước lên cầu thang nhà, Doãn Hạ Mạt

không nén được bật gọi Âu Thần. Trên suốt quãng đường quay về nhà, Âu
Thần chỉ im lặng lái xe một cách cứng nhắc, miệng mím chặt không nói
một lời.

Giống như không nghe thấy gì. Âu Thần trầm lặng bước lên tầng hai,

trên bức tường ngay hành lang, chỉ phát ra ánh sáng của chiếc đèn tường,
bóng Âu Thần phản chiếu trên thảm đầy cô đơn, lạnh lẽo khác thường.

“Âu Thần…”

Doãn Hạ Mạt cắn chặt đôi môi, cô bước vội đuổi theo Âu Thần, cố

gắng gọi anh đứng lại. Âu Thần cố chấp không để ý tới, tiếp tục bước vội.
Thế là Doãn Hạ Mạt chỉ còn cách nắm chặt cánh tay anh, cô vội nói:

“Em và Lạc Hi chỉ là tình cờ gặp nhau ở đó thôi, không hề có hẹn

trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.