ÁO CƯỚI - Trang 39

hồi ức loáng thoáng mờ nhạt, một sự rung động không thể hiện rõ tâm
trạng. Vừa mới đây thôi, lúc nhìn thấy cô trong phòng bệnh, đôi mắt thất
thần ngơ ngác và đôi môi bỗng chốc trở nên trắng bệch của Hạ Mạt gần
như khiến Lạc Hi tưởng rằng tận trong đáy lòng, cô vẫn còn nhớ anh...

Nhìn nhầm chăng...

Lạc Hi cố xua đi suy nghĩ cứ vật vờ trong đầu ấy, anh lại lên tiếng:

“Thế bệnh tình của Tiểu Trừng sao rồi?”

“… Sức khỏe của Tiểu Trừng xưa nay vẫn kém, lần này nằm viện ráng

tĩnh dưỡng điều trị cho thật tốt, đợi khỏe hẳn mới về nhà.” Hạ Mạt cố mỉm
cười.

“Vậy à?” Lạc Hi nhíu mày cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“... Vâng.” Nụ cười của Hạ Mạt có chút gượng gạo.

“Anh... có thể đến thăm Tiểu Trừng thường xuyên được không?”, Lạc

Hi chậm rãi nói, “… hy vọng sẽ không làm phiền đến em”.

“Không cần đâu.”

Doãn Hạ Mạt đáp nhanh, rồi lại vội cúi đầu xuống.

Cái dáng vẻ cố tình thả lỏng ban nãy của Lạc Hi bỗng chốc lại trở nên

cứng đờ!

Lạc Hi sững sờ nhìn Hạ Mạt, trong lòng anh như có làn hơi lạnh bắt

đầu từ từ chảy tràn trong mạch máu. Cả trăm câu nói chuẩn bị trên đường
đến đây khi nãy bỗng chốc tan biết hết, tất cả mọi thứ đều bị ba chữ ngắn
ngủi lạnh nhạt này của Doãn Hạ Mạt xóa tan đi tất cả, nỗi đau đớn tột cùng
trong lồng ngực, Lạc Hi gần như không thể kiềm chế được nữa bật thành
tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.