“Lại vẽ à.” Hạ Mạt rửa xong mấy quả táo đang bắt đầu lấy dao gọt vỏ,
“Không phải em đã hứa với chị sẽ cố gắng nghỉ ngơi sao?”.
“Đã mấy ngày nay em không được vẽ rồi, cứ nằm trên giường mãi
xương cốt cũng rã rời nên em mới vẽ một chút cho vận động thân thể.”
Doãn Trừng cẩn thận đáp lại, cậu sợ chị gái mình sẽ không vui.
“Chỉ cần đừng vẽ liên tục là được rồi.”
Âu Thần có vẻ thờ ơ tiếp lời giúp Doãn Trừng.
Doãn Hạ Mạt ngây người ngạc nhiên.
Từ trước đến nay, Âu Thần rất lạnh nhạt đối với những người ở bên
cô, thậm chí Âu Thần cũng chẳng thích cô quá thân mật với người nhà của
cô, thế nhưng lúc này đây, Âu Thần lại đỡ lời cho Tiểu Trừng. Bên cạnh,
Trân Ân vẫn đang chọc ghẹo Tiểu Trừng, không khí thật ấm áp, Doãn Hạ
Mạt đột nhiên cảm nhận những người đang ở đây giống như người một nhà
vậy.
“Ăn miếng táo đi.”
Hạ Mạt đưa quả táo đã gọt vỏ cho Tiểu Trừng, Tiểu Trừng vừa ăn vừa
khen táo ngọt, vừa len lén giấu bức vẽ đi không để cho chị nhìn thấy. Doãn
Hạ Mạt lại gọt một trái khác đưa cho Trân Ân, sau đó gọt tiếp một trái nữa
rồi đến bên Âu Thần.
Âu Thần đang chăm chú nhìn vào máy vi tính, trên màn hình là báo
cáo tài vụ của các công ty, dày đặc những con số, phát hiện có người đi
đến, anh ngẩng đầu lên nhìn Doãn Hạ Mạt rồi lại nhìn trái táo đã gọt vỏ
trên tay cô, sự rung động thoáng hiện trong đáy mắt.
“Em...”