“Ừm...”
Trân Ân khựng lại, những gì đêm đó cô nghe được vẫn như đang lảng
vảng trong đầu.
...
“... Chỉ cần anh đồng ý hiến thận cho Tiểu Trừng”, ngay hành lang
trống không ở bệnh viện, nước mắt của Hạ Mạt lăn dài, “... vậy thì... ta kết
hôn...”.
...
“Có thể là... có thể là Hạ Mạt yêu Âu Thần! Âu Thần từ nhỏ đã thích
Hạ Mạt, yêu bao nhiêu năm nay rồi, tuy rằng Âu Thần có hơi ngang ngược
bá đạo, thế nhưng tình cảm của Âu Thần đối với Hạ Mạt thật sâu đậm
không thể phủ nhận được! Cho nên cuối cùng Hạ Mạt cũng bị Âu Thần làm
cho mủi lòng cảm động chứ sao!”
Trân Ân nói vừa gấp vừa nhanh, cô cố gắng kiềm nén cảm giác tội lỗi
trong lòng mình, không thể, không thể để cho Tiểu Trừng biết, nếu như
Tiểu Trừng biết vì sao Hạ Mạt lại kết hôn với Âu Thần, cậu ta nhất định sẽ
phản đối, thế thì phẫu thuật hiến thận sẽ ra sao đây, Tiểu Trừng nhất định sẽ
bị nguy hiểm đến tính mạng!
“Cậu nhìn xem, lúc nãy tình cảm của Hạ Mạt và Âu Thần tuyệt làm
sao, tuy là Âu Thần vẫn còn chút lạnh nhạt không thích nói chuyện với
người ta, nhưng ánh mắt Âu Thần nhìn Hạ Mạt, thật say đắm biết bao! Hạ
Mạt xem ra đang rất hạnh phúc đó chứ? Vì vậy ta nên chúc phúc cho họ,
nhất định họ sẽ hạnh phúc, nhất định họ sẽ hạnh phúc!”
“Là vậy sao...” Tiểu Trừng đột nhiên nhìn ra cửa phòng bệnh.
Trên hành lang dài trong bệnh viện.