Hạ Mạt do dự một lát, thấy Âu Thần đang bận bịu với công việc nên
không đưa táo cho anh nữa, chỉ cười dịu dàng, cô bảo:
“Anh cứ làm việc đi.”
Doãn Hạ Mạt quay lại kệ lấy ra một cái đĩa, cẩn thận cắt trái táo thành
nhiều miếng nhỏ, cắm thêm cái nĩa lên trên, sau đó đưa qua đặt bên cạnh
Âu Thần.
“Cha cha! Hạ Mạt, cậu thiên vị quá đấy!” Trân Ân không chịu nổi lém
lỉnh kêu lên, “Quá thiên vị, quá thiên vị, táo đưa cho mình và Tiểu Trừng
thì gọt sơ sài, còn đưa cho Âu Thần thì chu đáo vậy đó! Làm ơn đi, dù có
sắp làm đám cưới thì những việc ngọt ngào thế này cũng nên tránh đi một
chút, người ta vẫn chưa có bạn trai đấy, không chừng sẽ bị sốc đó...”
Doãn Hạ Mạt đỏ bừng mặt.
Ánh mắt Âu Thần trầm ngâm chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt, cô cũng
đăm đắm nhìn vào gương mặt anh, đôi mắt long lanh như mặt hồ, miệng nở
một nụ cười dịu dàng trìu mến, tình cảm đằm thắm không tả nổi bằng lời
giữa hai người họ từ ánh mắt đưa qua nhau...
“Chị Trân Ân...”
Cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Doãn Trừng và Trân
Ân. Đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, nụ cười trong sáng ngây thơ làm như
không có gì phải lo nghĩ khi nãy từ từ biến mất trên gương mặt Tiểu Trừng,
tuy rằng gần đây cậu vẫn thường được chứng kiến cảnh thân mật giữa chị
gái và anh Âu Thần, thế nhưng, Doãn Trừng vẫn cứ có cảm giác...
“Chuyện gì?”
“Tại sao chị Hạ Mạt lại kết hôn với anh Âu Thần?”