ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 18

1

Sáng nay, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi mới đi ngang qua cái cửa hàng

đó trên phố Seymour. Một tấm biển u sầu treo trước cửa sổ thông báo cửa
hàng đang chuẩn bị đóng cửa hẳn. Qua lớp cửa kính, tôi thấy những giá
treo đồ bỏ trống đến quá nửa, tưởng chừng như những chiếc váy đầm, áo
khoác, áo cánh và áo len đã đào thoát đêm qua, vỗ phần phật những cánh
tay trống rỗng và mất tăm xuống phố.

Eunice đang ở đó, đằng sau quầy tính tiền, vuốt vuốt những ngón tay sơn

nhũ bạc lên mái tóc nhuộm màu xanh đen. Trông bà ấy mới già nua, lẻ loi
và cô độc làm sao! Cằm bà gục xuống ngực trong chốc lát.

Rồi tôi thấy Eunice choàng tỉnh, ngẩng lên, một tay khum khum đỡ lấy

cằm. Bà nói to đôi ba từ với chính mình. Cố gắng lên nào!

Một sự thôi thúc, một nỗi nhói đau mãnh liệt của niềm thương cảm, dẫn

tôi vượt qua cánh cửa. Tôi bước vào trong. Căn phòng sực nức mùi nước
hoa, thứ mùi không thể lẫn vào đâu của Eunice, nước hoa eau de nil & gold
của Revlon’s Aquamarine.

– Cô đấy ư, Vivien? Có thực là cô không, sau cả ngần ấy năm trời? -

Eunice thốt lên.

– Vâng, là cháu đây.
– Tôi đoán đúng mà. Mà sao trước đây tôi không bao giờ thấy cô nhỉ?
– London rộng lớn lắm, cô Eunice à. - Tôi đáp.
– Ai đó có thể biến mất dễ dàng chứ tôi thì không đâu. Tôi vẫn cứ ở đây

suốt. Cô biết tìm tôi ở đâu mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.