ẢO THIÊN THANH - Trang 107

nàng nhớ và thèm được nằm trong phòng riêng của mình, nhìn ra khung
cửa sổ có tàng cây đen thẫm và tiếng gió thổi rì rào vào lúc nửa đêm khi
nàng chợt thức giấc vì nhớ nhà, nhớ chồng con. Nghiêng mình sang bên
phải nàng thở dài ứa nước mắt khi thấy Vĩnh đang nằm ngủ co ro trên ghế.
Xe từ từ đậu vào nhà xe. Tắt máy xong Vĩnh đi vòng qua phía bên kia, mở
seatbelt rồi đỡ Thanh lên xe lăn.
Cái số của mợ là không được đi làm... Bây giờ mợ phải ở nhà ít nhất một
hai tháng...
Cười gượng Thanh nói với giọng buồn buồn.
Mợ muốn đi học và đi làm để có tiền gởi về cho cậu nuôi con Vĩnh ơi...
Mợ đừng lo... Má nuôi của Vĩnh đã nhờ một ông luật sư liên lạc với hãng
bảo hiểm để đòi bồi thường. Mợ không cần đi làm cũng có tiền...
Thanh làm thinh giây lát rồi ngước lên nhìn Vĩnh.
Mợ làm khổ Vĩnh nhiều lắm... Mợ xin lỗi Vĩnh...
Cúi xuống hôn lên tóc Thanh Vĩnh cười.
Mợ đâu có lỗi gì... Chẳng qua tại số của mợ xui xẻo...
Vừa nói vừa đẩy xe vào nhà bếp Vĩnh hỏi.
Mợ đói bụng không?
Thanh lắc đầu.
Không... Mợ chỉ muốn nằm...
Vĩnh im lặng đẩy xe vào tận phòng ngủ đoạn bồng Thanh đặt lên giường
xong đắp mền cẩn thận.
Mợ ngủ đi... Để Vĩnh nấu cơm...
Thanh thở dài nhắm mắt. Đợi cho Vĩnh khép cửa lại nàng mới mở mắt ra.
Nàng cảm thấy dễ chịu và thoải mái khi nằm trên chiếc giường quen thuộc
của mình. Nắng tháng 6 chói chang dọi qua cửa sổ làm căn phòng sáng
hơn. Chiếc bàn viết bằng gỗ thông đặt cạnh cửa sổ là chỗ nàng ngồi viết
thư hay đọc sách. Kế đó đối diện với bức vách là bàn trang điểm. Dù mệt
mỏi và buồn ngủ nhưng Thanh không ngủ được vì cơ thể đau đớn và nhức
nhối.
Nấu cơm xong vào phòng thấy mợ Thanh ngủ say Vĩnh trở qua phòng của
mình nằm rồi vì đêm qua không ngủ yên anh thiếp đi lúc nào không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.