ẢO THIÊN THANH - Trang 111

nàng nhìn đăm đăm, nửa muốn rung nửa lại không. Nàng mắc cỡ, thẹn
thùng và ngần ngại. Nhưng nàng biết mình cũng cần phải tắm gội và thay
đổi quần áo.
Vĩnh ngồi nhìn ra cửa sổ. Nắng hè chói chang rực rỡ. Chút gió nhẹ làm
rung những chùm hoa màu tím của cây myrtle crap ngoài hàng rào. Anh
hơi mỉm cười khi nghe văng vẳng tiếng chuông bên phòng mợ Thanh.
Nhanh nhẹn đứng lên, đi ra cửa, trên hành lang nhỏ và ngắn anh xô cửa
bước vào.
Mợ chưa ngủ hả mợ?
Vĩnh lên tiếng khi thấy Thanh cười với mình.
Mợ mới vừa thức dậy...
Mợ đói bụng?
Thanh lắc đầu. Vĩnh nhìn quanh căn phòng.
Mợ khát nước không Vĩnh lấy cho mợ ly nước cam...
Thanh lại lắc đầu. Vĩnh hơi cau mày vì hỏi mấy câu mà mợ Thanh cứ lắc
đầu. Môi mím lại Thanh ngập ngừng.
Mợ tính nhờ Vĩnh một chuyện...
Chuyện gì vậy mợ?
Thanh nói nhanh, nói liền như nếu để chậm một giây phút ngắn ngủi nữa
thôi nàng không đủ can đảm để nói.
Mợ tính nhờ Vĩnh tắm cho mợ...
Vĩnh hơi giật mình. Anh nhìn mợ Thanh đăm đăm.
Tắm cho mợ... Vĩnh đâu có biết tắm... Làm sao Vĩnh tắm cho mợ được...
Thời Vĩnh cứ làm đại... Bốn ngày không có tắm mợ ngứa ngáy khó chịu
quá... Mợ dơ... Mợ hôi... Mợ thúi...
Vĩnh cười hắc hắc khi nghe Thanh thú nhận là mình hôi, mình thúi.
Vĩnh biết mà không dám nói ra sợ mợ giận, mợ buồn. Nhưng mà bác sĩ bảo
mợ không được đi đứng...
Nói tới đó Vĩnh ngừng lại giây lát rồi reo lên.
Vĩnh nhớ rồi... Hồi nhỏ Vĩnh bị bịnh má tắm cho Vĩnh cách này...
Cách gì...?
Thanh hỏi nhỏ trong lúc nhìn ra cửa sổ. Dường như nàng không dám nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.