ẢO THIÊN THANH - Trang 117

Đỏ mặt cười làm thinh giây lát Thanh hỏi trổng.
Mấy giờ rồi Vĩnh?
Dạ năm giờ. Mợ đói bụng chưa?
Đói... Mình ăn cái gì đây?
Vĩnh cười đứng dậy.
Vĩnh sẽ bao mợ ăn Kentucky Fried Chicken...
Vĩnh đi mua?
Dạ... Vĩnh chạy ra đầu đường một chút là có liền...
Nằm trong phòng Thanh nghe tiếng máy xe nổ. Tự dưng nàng thở dài
không biết mình vui hay buồn. Khoảng gần nửa tiếng đồng hồ sau nàng
nghe tiếng cửa mở rồi Vĩnh bước vào phòng trên tay cầm cái hộp Kentucky
Fried Chicken. Kéo cái ghế nhỏ và thấp tới gần giường ngủ anh ngồi
xuống. Mấy ngày nay ăn toàn thức ăn của bệnh viện nên Thanh nước
miếng ứa ra khi Vĩnh mở cái hộp gà chiên.
Mình đừng có ăn da gà nhiều mỡ lắm nghe mợ...
Vĩnh nói nhỏ trong lúc xé cái ức gà. Thanh gật đầu nhìn ông chồng giả
chấm miếng thịt gà trắng phau vào dĩa ketchup xong đưa tới miệng của
mình. Nhìn cái miệng xinh xắn đang hé chờ Vĩnh tự dưng nghĩ tới một điều
kỳ cục. Anh ước gì mình trở thành miếng thịt gà để được mợ Thanh nhai
nuốt. Ý nghĩ đó làm cho anh bật cười.
Vĩnh cười gì vậy?
Vĩnh lắc đầu gượng gạo không chịu trả lời.
Tại sao Vĩnh không muốn nói cho mợ nghe. Có cái gì mà phải dấu...
Mợ muốn nghe thật à...
Ừ...
Ngần ngừ rồi sau đó Vĩnh vừa cười vừa nói ra ý nghĩ của mình khiến cho
Thanh cười hăng hắc. Nuốt xong miếng thịt gà nàng đùa.
Coi chừng... Mợ cắn đau lắm đó... Ủa Vĩnh ăn đi chứ...
Để Vĩnh đút cho mợ ăn xong rồi Vĩnh sẽ ăn...
Hai đứa mình ăn một lượt đi. Vĩnh không ăn là mợ cũng nhịn luôn...
Thanh nói với giọng thân mật và nhõng nhẽo như nàng thật sự là vợ của
Vĩnh. Xé cái đùi gà ra thành nhiều miếng nhỏ xong lựa miếng ngon nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.