ẢO THIÊN THANH - Trang 135

Mợ nói đúng... Càng lớn lên và càng sống một mình lâu Vĩnh mới nhớ má
của Vĩnh nhiều hơn...
Nhìn Thanh với cái nhìn đằm thắm, dịu dàng và âu yếm Vĩnh thì thầm.
Nhiều khi nhìn mợ Vĩnh như thấy thấp thoáng hình ảnh của má. Dĩ nhiên là
má của Vĩnh không có trẻ đẹp bằng mợ nhưng má cũng thương yêu và lo
lắng cho Vĩnh như mợ...
Thanh ứa nước mắt. Nàng hiểu được tâm tình của Vĩnh. Cha mẹ mất sớm,
sống thui thủi một mình do đó Vĩnh cần tình thương của nàng, một người
mà đâu đó là hình ảnh của mẹ hiền. Có thể nói Vĩnh thương nàng, đối đãi
với nàng bằng thứ tình cảm có pha trộn tình mẫu tử trong đó.
Vĩnh tìm được một ngôi nhà nhìn ra bờ hồ...
Vĩnh ngừng lại nhìn Thanh như dọ ý đoạn cười tiếp.
Nhà cũng ở gần đây thôi... Mợ muốn xem không?
Nhìn Vĩnh giây lát Thanh cười vui.
Muốn... Đi bây giờ hả Vĩnh?
Quay đầu trở lại bãi đậu xe Vĩnh trả lời.
Dạ... Nhà đẹp lắm mợ... Cách đây chừng ba dặm...
Hai người lên xe và lát sau Vĩnh lái xe chầm chậm vào khu nhà khang trang
và sạch sẻ. Hồ nước mênh mông lấp lánh dưới ánh mặt trời. Xung quanh hồ
nước có lối đi bằng xi măng và hàng cây cao tỏa bóng mát rời rợi. Bãi cỏ
xanh. Bồn hoa đủ màu trắng đỏ, vàng tím. Những con bướm bay lượn.
Đẹp quá...
Thanh trầm trồ. Quanh co một hồi Vĩnh ngừng trước một ngôi nhà hai tầng.
Đưa tay nhìn đồng hồ Vĩnh nói nhỏ với mợ Thanh.
Vĩnh có hẹn với một nhân viên của hãng địa ốc lúc sáu giờ chiều. Mợ chịu
khó chờ họ tới mở cửa cho mình vào coi...
Thanh nhìn Vĩnh chăm chú.
Bộ Vĩnh tính mua nhà thật à?
Vĩnh gật đầu cười nói đùa.
Vĩnh mua cho mợ mà. Mợ thích nhà nhìn ra hồ thời cái nhà này nhìn thẳng
ra hồ đó mợ...
Thanh im lặng không hỏi nữa. Vĩnh lại lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.