ẢO THIÊN THANH - Trang 133

Phải về sớm không thôi mợ ăn hết... Thơm quá...
Vĩnh hít hơi dài đoạn quay qua cười nói.
Nóng hả mợ... Mợ để Vĩnh coi chừng cá cho...
Mợ vừa trở cá xong... Vĩnh thay quần áo đi... Mợ vào nhúng bánh tráng...
Vĩnh mở cửa nhường cho mợ Thanh vào trước. Đi sau lưng anh im lặng
nhìn ngắm phía sau lưng của mợ Thanh. Tự dưng anh thở dài. Dường như
nghe được tiếng thở dài của người đi sau lưng Thanh mấp máy môi định
nói điều gì nhưng nàng lắc lắc đầu rồi cũng thầm thở dài. Đứng trong bếp
im lặng nhúng từng cái bánh tráng đặt lên giấy, nàng vừa làm vừa suy nghĩ
vẩn vơ. Sống chung nhà lâu chừng nào nàng càng cảm thấy có thứ tình cảm
mới mẻ và lạ lùng nảy sinh trong tâm hồn của mình. Nó không hẳn là tình
yêu mà dường như chỉ là sự quyến luyến cộng thêm chút nhung nhớ. Như
khuya hôm qua, thức giấc lúc năm giờ sáng, nằm nghe mưa rơi trên mái
nhà, nàng chợt nghĩ tới Vĩnh và muốn đánh thức Vĩnh dậy pha cà phê uống.
Tuy nhiên đó chỉ là ý nghĩ và mong ước vu vơ.
Mợ...
Ngước lên khi nghe tiếng mợ quen thuộc Thanh thấy Vĩnh đang nhìn mình
đăm đăm.
Mợ buồn hả mợ? Có chuyện gì làm mợ buồn?
Thanh cười lắc đầu.
Mợ đâu có buồn... Chỉ suy nghĩ vẩn vơ...
Hai người bước ra phòng ăn. Thường thường họ ăn tại chiếc bàn nhỏ ở nhà
bếp. Chỉ khi nào có khách hoặc dịp gì đặc biệt lắm Thanh mới dọn ở phòng
ăn. Ngồi xuống ghế xong Thanh cười nói.
Để mợ cuốn cho Vĩnh...
Vĩnh cười lắc đầu.
Mợ cứ việc ăn đi... Vĩnh thích tự mình cuốn...
Dứt lời Vĩnh lấy cái bánh tráng đã được nhúng nước đặt lên cái dĩa ngay
trước mặt của mình. Chút bún, rau thơm, xà lách, dưa leo, miếng cá nướng
xong anh chầm chậm cuộn lại. Thanh bật cười khi thấy Vĩnh cuộn thành
một cuốn mập ú và ngắn ngủn.
Thôi để mợ cuốn cho... Nhìn cuốn bánh tráng của Vĩnh mợ mắc cười ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.