ẢO THIÊN THANH - Trang 134

không nổi
Khẽ gật đầu Vĩnh đứng lên bước vào trong bếp.
Mợ uống rượu nghe. Vĩnh rót cho mợ ly nhỏ...
Tay cuốn bánh tráng Thanh nói vọng vào trong bếp.
Cho mợ uống ké bia với Vĩnh đi... Ăn xong mợ muốn ra bờ hồ hóng gió và
đi bộ cho vui. Say rượu mặt đỏ người ta cười chết...
Đặt ly bia đầy đang sủi bọt trước mặt Thanh Vĩnh cười cười.
Mình ra bờ hồ chơi rồi Vĩnh sẽ chỉ cho mợ cái này hay lắm...
Cái gì?
Thanh vặn khi nhìn nét mặt của Vĩnh.
Bí mật quốc phòng. Vĩnh biết là mợ sẽ thích khi nhìn thấy...
Vậy hả... mà là cái gì?
Vĩnh cười không trả lời bằng cách lấy một cuốn bánh tráng đã được Thanh
cuốn sẵn chấm nước mắm xong nhai ngấu nghiến. Ăn hết một con cá
nướng Thanh đứng dậy.
Đi... Mình ra bờ hồ đi bộ cho tiêu cơm xong về ăn tiếp...
Quanh co hồi lâu Vĩnh ngừng lại nơi bãi đậu xe của công viên dọc theo bờ
hồ. Gió ru khu rừng thông thành điệu nhạc buồn dai dẳng. Vì không nhằm
ngày cuối tuần cho nên bờ hồ thưa người. Hai người đi cạnh nhau và mỗi
người theo đuổi ý nghĩ riêng tư của mình. Thật lâu Vĩnh mới quay nhìn khi
nghe người đi bên cạnh thở dài. Thanh cười lên tiếng.
Mát quá hả Vĩnh. Mợ ước gì mình có ngôi nhà cạnh bờ hồ. Căn phòng với
cửa sổ thật lớn. Mình nhìn ra hồ nước suy tư và mơ mộng...
Không hiểu nghĩ gì mà Vĩnh nắm lấy bàn tay của Thanh và nàng để yên
không rụt lại.
Mợ muốn có ngôi nhà nhìn ra hồ hả mợ?
Thanh gật đầu cười.
Mỗi lần nhìn thấy hồ là mợ nhớ tới Pleiku. Mỗi lần nhìn thấy sông là mợ
nhớ về Sài Gòn. Có sống xa quê hương mình mới nhớ quê hương thật nhiều
cũng như khi cha mẹ mình chết đi rồi mình mới cảm thấy thương và cần
cha mẹ hơn bao giờ hết...
Vĩnh gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.