ẢO THIÊN THANH - Trang 138

Không nhiều đâu mợ... Mình bán nhà cũ của mình để trả trước một số còn
bao nhiêu mình mượn...
Nhà cũ của mình được bao nhiêu hả Vĩnh?
Vừa quẹo xe vào con đường nhỏ dẫn về nhà Vĩnh vừa trả lời.
Chắc cũng được khoảng một trăm rưởi. Như vậy mình chỉ còn nợ nhà băng
phân nửa. Nếu mình trả trong vòng ba mươi năm thời mỗi tháng cũng
không nhiều lắm đâu mợ...
Thanh trầm ngâm thật lâu. Cho tới khi xe quẹo vào driveway nàng mới
quay sang hỏi Vĩnh với giọng nghiêm nghị.
Mợ hỏi Vĩnh một câu và mợ muốn Vĩnh thành thật trả lời...
Vĩnh quay sang nhìn Thanh khi nghe câu nói rào đón của nàng.
Dạ... Mợ muốn hỏi cái gì?
Mợ muốn biết lý do nào khiến cho Vĩnh có ý định mua nhà ngoài lý do là
mợ thích ở một ngôi nhà nhìn ra hồ?
Vĩnh tỏ vẻ hơi lúng túng khi nghe câu hỏi này và Thanh cũng nhận ra điều
đó. Cuối cùng anh thở dài trả lời.
Vĩnh thương mợ... Vĩnh thương mợ giống như thương má của Vĩnh. Má
mất lúc Vĩnh còn trẻ do đó Vĩnh không có dịp săn sóc má khi má già...
Hiểu ý của Vĩnh song Thanh vẫn lên tiếng chọc ghẹo.
Má của Vĩnh già chứ mợ đâu có già mà Vĩnh cần phải lo lắng và phụng
dưỡng... Bộ Vĩnh chê mợ già và xấu xí hả...
Vĩnh bật cười hắc hắc.
Bây giờ mợ chưa già nhưng mai mốt mợ sẽ già... Vả lại...
Vĩnh ấp úng. Thanh hỏi dồn như cố ý bắt Vĩnh phải thú thực.
Vả lại cái gì hả Vĩnh?
Vả lại cậu sắp qua rồi cho nên mình phải sửa soạn trước...
Thanh kín đáo thở dài dù biết nếu có nghe được tiếng thở dài của mình
Vĩnh cũng không thể biết tại sao nàng lại thở dài.
Mợ cám ơn Vĩnh có lòng lo lắng và bảo bọc cho cậu mợ và hai em. Việc
làm của Vĩnh sẽ làm mợ nhớ suốt đời...
Tắt máy xe Vĩnh cười nói lảng sang chuyện khác.
Mình vào nhà ăn tiếp hả mợ. Vĩnh đói bụng rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.