ẢO THIÊN THANH - Trang 140

Mợ...
Tiếng mợ khiến cho Thanh ngỡ ngàng. Nàng tự hỏi tại sao Vĩnh không gọi
tiếng gì khác hơn là tiếng mợ. Nó là một bức tường ngăn cách. Lâu rồi từ
lúc nào không biết nàng mơ ước được Vĩnh gọi bằng tiếng gì âu yếm, dịu
dàng, tình tứ hơn là tiếng mợ kiểu cách, xa lạ và cách ngăn đó.
Mệt quá... Mợ thiếp đi một chút...
Vĩnh cười. Nụ cười hiền và dễ thương như con nít.
Vĩnh mua thức ăn rồi... Mình đi ăn nghe mợ...
Đưa tay ra Thanh cười nũng nịu.
Mệt quá... Vĩnh kéo mợ dậy đi...
Bật lên tiếng cười, nắm lấy bàn tay mềm ấm Vĩnh kéo Thanh ngồi dậy.
Nhìn quanh quất căn phòng nàng đùa.
Phòng rộng quá. Tối ngủ sợ ma Vĩnh ơi...
Vừa bước ra tới cửa Vĩnh quay lại.
Khi nào sợ ma mợ hú Vĩnh qua ngủ với mợ...
Thanh hơi đỏ mặt dù chuyện hai người ngủ chung với nhau không phải xảy
ra lần đầu. Xô nhẹ Vĩnh nàng khỏa lấp.
Đi ăn... Ăn xong rồi mình làm gì hả Vĩnh?
Dạ không làm gì hết. Cả tuần nay mình làm nhiều nên Vĩnh đề nghị mình
nghỉ xả hơi chiều nay. Tối nay mình nghe nhạc. Cái dvd mợ mua đã về
rồi...
Hai người đi ra phòng ăn. Thanh nói trong lúc nhai.
Vĩnh không nói mợ cũng năn nỉ Vĩnh cho mợ nghỉ xả hơi. Mợ gần cụp
xương sống rồi...
Vĩnh bật cười hắc hắc vì câu nói đùa của mợ Thanh.
Vậy tối nay mình ăn mì gói đi cho mợ khỏi nấu cơm...
Thấy Thanh vừa ăn xong miếng thịt gà đầu tiên Vĩnh cười hối.
Mợ ăn thêm nữa đi mợ...
Thanh lắc đầu uống hớp nước lạnh.
Thôi... Ăn cái này mập lắm. Để tối nay mợ nấu cháo cá ăn... Dời về nhà
mới mợ nhớ vườn rau của mình ở nhà cũ...
Ăn xong, uống cạn ly nước cam Vĩnh cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.