ẢO THIÊN THANH - Trang 139

Ừ... Mợ muốn ăn cho mập ú, cho xấu hoắc để Vĩnh khỏi...
Vĩnh cười hắc hắc mở cửa. Đứng sau lưng Vĩnh Thanh cảm thấy chút rạo
rực và run rẩy khi ngửi được mùi đàn ông quen thuộc toát ra từ ông chồng
giả của mình. Dù giả nhưng nàng đã quen ngửi mùi hương đó gần một năm
rồi.
Thanh nằm lăn ra nệm vì mệt và đói. Nguyên cả tuần lễ ngoài giờ đi làm
nàng cắm đầu vào chuyện dọn về nhà mới. Căn phòng mới tinh còn thơm
mùi sơn. Chiếc giường rộng hai ba người nằm vẫn còn rộng. Bàn trang
điểm. Bàn viết. Cái ghế bọc da. Thảm màu xanh da trời êm ái. Chỉ riêng
căn phòng này thôi cũng đủ cho một gia đình bốn người ở rồi. Nhưng bây
giờ chỉ có một mình nàng trong căn phòng rộng. Ngồi dậy nàng bước tới
đứng cạnh cửa sổ. Xa chừng trăm thước là hồ nước lớn. Hàng cây xanh
không cao lắm. Bãi cỏ lún phún xanh. Khóm hoa lấm tấm vàng và đỏ.
Nàng mỉm cười khi thấy bóng xe của Vĩnh quẹo vào con đường trước mặt.
Mấy ngày nay vì bận dọn nhà thành thử nàng không có thời giờ để nấu cơm
vì vậy Vĩnh phải đi mua thức ăn.
Mợ ơi...
Thanh mỉm cười khi nghe tiếng gọi quen thuộc của Vĩnh. Không biết nghĩ
sao mà nàng trở lại giường nằm nhắm mắt như đang ngủ. Tiếng bước chân
vang vang nơi cầu thang khiến cho nàng hồi hộp. Tiếng bước chân ngừng
nơi cửa phòng. Nằm im như ngủ song nàng nghe được tim của mình đập
thình thịch.
Mợ...
Thanh vẫn im lìm dù tiếng gọi nhỏ của Vĩnh.
Mợ ngủ hả mợ...
Thanh nghe giọng của Vĩnh khang khác lúc bình thường. Nàng cảm thấy
người run nhè nhẹ và cơ thể nóng dần lên khi Vĩnh đứng cạnh giường.
Mợ bịnh hả mợ...?
Thanh biết mình không thể giả vờ lâu hơn nữa. Hơi cựa mình nàng mở mắt
ra. Cái mà nàng nhìn thấy trước tiên là ánh mắt nhìn. Chút lo âu. Bối rối. Si
mê. Âu yếm. Ngần ấy tạo thành một quyến rũ thầm lặng. Một âm vang của
gọi mời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.