ẢO THIÊN THANH - Trang 142

Chu Sa Lan

ẢO THIÊN THANH

Chương 13

Tắt máy xe Thanh hối hả mở cửa vì tiếng chuông điện thoại gắn trong nhà
xe reo inh ỏi.
Hello
Từ bên kia đầu dây giọng nói thanh thanh của một cô gái mà nàng đoán còn
trẻ vang lên.
Thưa bà... Xin phép bà cho tôi được nói chuyện với Vĩnh
Thưa cô Vĩnh không có nhà...
Xin lỗi bà là ai?
Cô gái lạ lễ phép hỏi và Thanh trả lời theo thói quen.
Tôi là mợ của Vĩnh. Xin lỗi cô là ai?
Tôi tên Kathy. Tôi là bạn học của Vĩnh...
Vĩnh đi làm năm giờ mới có nhà. Cô có muốn nhắn gì cho Vĩnh?
Dạ không. Tôi sẽ gọi lại nói chuyện với Vĩnh... Chào bà...
Chậm chạp gác điện thoại về chỗ cũ Thanh cảm thấy buồn buồn. Khe khẽ
thở dài nàng bước ra sân. Gió lành lạnh. Nắng ấm. Cỏ khô vàng. Trời lập
đông. Cây trơ trọi lá. Lật bật mà nàng đã sống với Vĩnh một năm rồi. Một
năm với nhiều thay đổi. Buồn cũng có mà vui cũng có. Tuy nhiên vui nhiều
hơn buồn. Nhờ vào số tiền nàng gởi về mà cuộc sống của Đán và hai con
không còn vất vả hoặc túng thiếu nữa. Tháng trước nàng đã gởi về cho
chồng năm ngàn đồng để sửa sang lại ngôi nhà và mua sắm lặt vặt. Thật ra
nàng cũng không có nhiều tiền như vậy mà phân nửa là tiền của Vĩnh giúp
cho nàng. Thoạt đầu nàng không nhận nhưng Vĩnh bảo là cho cậu và hai
em. Vĩnh là một người rất tế nhị và tận tậm giúp đỡ. Anh không cho nàng
trả bills, ngoài ra đi ăn, đi chơi đều tự động trả tiền. Ngay cả xe cộ cũng
vậy. Thanh mỉm cười nhớ lại một chuyện vui nhỏ.
Vĩnh ơi... Mợ không biết tại sao mà xe không hết xăng?
Thanh hỏi ông chồng giả trong một bữa cơm tối. Vĩnh bật cười.
Chắc tại mợ hổng có đi đâu nhiều thành ra lâu hết xăng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.