ẢO THIÊN THANH - Trang 143

Thanh lắc đầu.
Mợ có đi mà... Mợ đi làm ở tiệm bán quần áo, mợ đi học Anh văn rồi đi
đánh đàn ở câu lạc bộ mà. Mợ để ý hai ngày trước xe gần hết xăng rồi sáng
hôm sau lại đầy lên. Hay là xe hư?
Vĩnh cười hăng hắc vì sự ngây thơ và không biết của Thanh. Nghe giọng
cười của Vĩnh nàng biết chuyện xe cứ đầy xăng phải có lý do.
Vĩnh đổ xăng cho mợ phải không. Nói thật đi...
Vĩnh gật đầu thú nhận. Bây giờ nàng mới hiểu ra là cứ hai ngày cuối tuần,
thứ bảy hoặc chủ nhật, Vĩnh thường hay viện cớ thăm chừng xe của nàng
xem có gì trục trặc không rồi chạy ra cây xăng châm đầy bình xăng cho
nàng. Không thể ngăn cản chuyện đó nên nàng chỉ thầm cám ơn và bày tỏ
lòng biết ơn bằng cách săn sóc và chiều chuộng Vĩnh nhiều hơn.
Chuông điện thoại lại reo vang. Nhìn đồng hồ đeo tay của mình Thanh biết
là Vĩnh gọi.
Vĩnh ơi...
Vĩnh mỉm cười cảm thấy tim đập mạnh vì hai tiếng Vĩnh ơi của mợ Thanh.
Dạ... Mợ về lâu chưa?
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói êm êm, thanh thanh pha chút âu yếm và
nũng nịu của Thanh.
Mợ mới vừa về tới... Mợ sẽ chiên cá với nấu canh chua chờ Vĩnh về ăn.
Vĩnh về lẹ lên không thôi mợ đói bụng mợ ăn hết...
Dạ... Vĩnh có người bạn tới sở mời đi ăn tối nay. Mợ cứ ăn trước đừng chờ
Vĩnh...
À quên... Hồi nãy có cô bạn của Vĩnh tên Kathy gọi lại nhà để kiếm Vĩnh...
Dạ... Chính Kathy gọi lại sở mời Vĩnh đi ăn cơm tối nay... Mợ chịu phiền
ăn cơm trước đừng chờ Vĩnh...
Vậy hả... Vĩnh đi chơi vui nha...
Dạ...
Thanh hờ hững gác điện thoại. Tự dưng nàng thở dài vì cảm thấy buồn rầu,
bơ vơ và trống vắng. Tự dưng nàng cũng không muốn nấu cơm. Không có
Vĩnh ăn cùng thời một mình nàng ăn cơm nguội với nước mắm kho quẹt
cũng được. Mở cửa đi vào nhà bếp nàng lơ đểnh nhìn ngắm xong chậm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.