ẢO THIÊN THANH - Trang 144

chạp vào phòng ngủ của mình. Nàng biết tại sao mình lại buồn. Thay quần
áo nàng trở ra nhà bếp. Ngẫm nghĩ giây lát nàng thở dài sửa soạn bữa cơm
chiều với hai món canh chua và cá chiên. Nấu xong nàng dọn lên cái bàn
nhỏ trong nhà bếp. Lần đầu tiên nàng ăn một mình. Lần thứ nhất khi sang
Mỹ để làm vợ giả của Vĩnh nàng ăn cơm mà nước mắt rưng rưng. Nàng
buồn rầu và tủi thân. Nàng cảm thấy đơn độc, bơ vơ và trống vắng trong
ngôi nhà rộng vào một buổi tối mùa đông.
Tiếng điện thoại vang lên đột ngột. Thanh từ từ nhấc điện thoại.
Hello
Dạ. Mợ đang làm gì hả mợ ?
Thanh im lặng giây lát mới lên tiếng bằng giọng không được bình thường.
Đang ăn cơm... Vĩnh đi chơi vui hả?
Dạ vui. Vĩnh sẽ về nhà khoảng 10 giờ. Mợ buồn ngủ cứ việc đi ngủ đừng
chờ Vĩnh...
Chắc mợ sẽ đi ngủ trước. Mợ hơi mệt...
Dạ...
Ăn vội chén cơm xong Thanh cất thức ăn vào tủ lạnh. Ực một hơi cạn ly
sữa tươi nàng rửa nhanh chén dĩa rồi đi vào phòng giải trí. Khi dọn về nhà
mới Vĩnh vẫn đặt cây đàn dương cầm ở phòng giải trí của gia đình. Mấy
tháng nay vì phải làm việc nhiều do đó nàng ít có dịp dạo đàn. Đêm nay
cảm thấy buồn bã nàng muốn dạo đàn mong âm thanh sẽ làm mình khuây
khỏa. Đặt tay lên phím đàn Thanh cảm thấy xôn xao dịu nhẹ như ngày xưa
đứng nhìn ba của mình cúi đầu bên cây đàn dưới ánh đèn dầu lù mù. Âm
thanh dặt dìu đưa thoảng, đọng trong không khí ẩm ướt của gian phòng nhỏ
hẹp vào đêm mùa đông buồn bã. Giữ Dùm Ta, thơ của Phạm NgọcMai
Đức Vinh
phổ nhạc là bản nhạc mà nàng mới dạo lần đầu cách đây tuần lễ
và được nàng yêu thích.

- Giữ dùm ta hương nồng của biển
mái tóc bồng và chút môi thơm
mai xa rồi trong ta ẩn hiện
dáng em hiền ru bước chân son

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.