ẢO THIÊN THANH - Trang 167

nằm cạnh Đán điều đó cũng hoàn toàn không phải là lỗi của mình mà Đán
cũng có dự phần trong đó. Bằng chứng là Đán đã sống sung sướng vì sự giả
mạo này. Nàng có nghĩ tới Vĩnh cũng là điều tự nhiên bởi vì hai người đã
sống chung một nhà với nhau hơn hai năm. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén
". Nàng đã biết câu nói đó và cảm nhận nó đúng trong trường hợp của
mình. Nàng biết sớm muộn gì, giữa mình với Vĩnh, chuyện yêu thương
cũng sẽ tới mặc dù nàng cố gắng ngăn cản hay chống trả. Con tim có lý lẽ
riêng của nó. Ngay bây giờ, trong lúc đang nằm bên cạnh chồng, nàng biết
mình đã yêu Vĩnh. Dĩ nhiên là yêu trong tư tưởng. Rồi tới lúc nào đó không
xa, tình yêu thầm lặng đó sẽ nổ bùng ra bằng ngôn ngữ và hành động.
Thanh lắc lắc đầu như không muốn suy nghĩ nữa. Nàng nhắm mắt lại.
Trong bóng tối mờ mờ nàng thấy khuôn mặt, ánh mắt của Vĩnh hiện lên
nhạt nhòa cùng với giọng nói trầm ấm và thiết tha vang lên: Ngủ đi em...
mộng bình thường... ngủ đi em... anh hầu quạt đây... đưa nàng vào giấc ngủ
muộn của đêm đầu tiên trở lại quê hương.

Vũng Tàu. Trời trưa nắng ấm. Bãi Trước đông nghẹt người. Trẻ con la hét,
chảy nhảy và đùa giỡn với nhau. Người lớn tuổi ngồi hóng gió trên ghế
dưới những cây dù màu sắc sặc sỡ. Gió thổi mang theo chút hơi nước. Biển
xanh mút mắt. Xa thật xa sóng bạc đầu trắng xóa. Đặt cuốn tiểu thuyết lên
cái bàn nhỏ Thanh liếc sang Vĩnh đang nhắm mắt lim dim.
Vĩnh ngủ hả Vĩnh?
Dạ không... Mợ không tắm hả mợ ?
Nhìn Đán đang ở dưới nước đùa giỡn với con Tâm và thằng Hùng nàng
mỉm cười lắc đầu.
Mợ không thích...
Vẫn nằm im nhắm mắt Vĩnh hỏi tiếp.
Sao vậy mợ ?
Đông người quá... Vả lại...
Thanh bỏ lững câu nói của mình như cố tình cho người đối thoại muốn hiểu
sao thời hiểu. Lát sau Vĩnh nói trong tiếng cười khẽ.
Mợ nên tắm để cho cậu ngắm dung nhan của mợ... Cậu mà thấy mợ cậu sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.