ẢO THIÊN THANH - Trang 169

lời một cách trực tiếp câu hỏi của mình.
Không phải là vấn đề muốn hay không muốn. Đó là thủ tục. Mợ phải ly dị
Vĩnh xong mới kết hôn với cậu rồi sau đó bảo lãnh cậu và hai em sang
Mỹ...
Thanh vặn.
Không có cách nào khác hơn hả Vĩnh?
Vĩnh lắc đầu trả lời. Giọng của anh nghe thật buồn.
Không có cách nào khác...
Thanh cúi đầu nhìn xuống bàn chân trần của mình trên cát. Giọng nói của
nàng thoát ra nhẹ như tiếng thì thầm.
Mợ xin lỗi Vĩnh...
Mợ không có lỗi gì hết. Mợ và Vĩnh đã thỏa thuận với nhau trước...
Thanh ngập ngừng rồi lát sau mới nói.
Nhưng chuyện đó xảy ra trước khi mình...
Thanh muốn nói mình yêu nhau cho trọn nghĩa câu nói nhưng không hiểu
sao nàng ấp úng rồi dừng lại. Tuy nhiên nàng nghĩ là Vĩnh đã hiểu ý của
mình. Hai người im lặng không ai nói nữa. Thật lâu Vĩnh mới nhẹ thở dài.
Dù vậy Thanh cũng nghe được tiếng thở dài này. Ngước lên nhìn nàng thấy
được đôi mắt buồn rầu. Gượng cười Vĩnh lên tiếng.
Mợ tắm không mợ ?
Thanh lắc đầu cười đùa.
Mợ để dành mai mốt về bên Mỹ tắm vui hơn...
Bật cười hắc hắc Vĩnh đi như chạy xuống ngay chỗ Đán và hai con đang tạt
nước với nhau. Nhìn theo dáng đi của người đã chung sống với mình hơn
hai năm Thanh cảm thấy lòng đầy muộn phiền.
Mấy ngày sau. Trong lúc Thanh mở cửa Vĩnh đi sang nhà hàng xóm để lấy
thư. Đợi cho Vĩnh mở cửa bước vào nhà bếp Thanh hỏi liền.
Vĩnh ăn mì gói nghe Vĩnh?
Dạ... Vĩnh thèm mì gói của mợ...
Bỏ chiếc vali nặng chĩu xuống Vĩnh trả lời. Cười chúm chiếm nàng cởi
giày. Đó là thói quen cố hữu của nàng. Xăn tay áo sơ mi lên cao nàng bắt
nước sôi trong lúc mở tủ lạnh coi có rau cải nào còn ăn được không. Xà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.