ẢO THIÊN THANH - Trang 171

nàng mỗi khi túng bấn. Điều đó làm cho nàng cảm thấy xấu hổ và buồn
phiền. Hai tuần lễ gặp nhau Đán tỏ ra âu yếm và chiều chuộng người vợ
Việt Kiều của mình. Đán chăm chú nghe nàng bàn bạc về chuyện sang Mỹ.
Đán háo hức chờ ngày đoàn tụ với vợ trên xứ sở giàu sang này. Điều đó
làm cho nàng vừa thương vừa khổ. Nàng càng khổ tâm hơn khi Vĩnh nói về
chuyện ly dị. Tự tâm nàng không muốn chuyện đó xảy ra vì biết Vĩnh sẽ
buồn khổ. Nàng biết Vĩnh yêu mình nhưng vì hoàn cảnh Vĩnh không thể
thố lộ. Nàng biết không ít thời mình cũng yêu Vĩnh, tuy nhiên hoàn cảnh,
luân lý không cho phép nàng công khai yêu thương và thành vợ của Vĩnh.
Nàng không muốn bị mang tiếng là phụ bạc chồng. Dù biết sống với Vĩnh
mình sẽ hạnh phúc song nàng ngần ngại không dám tiến tới vì cảm thấy bất
an và cắn rứt khi bỏ cậu để lấy cháu.
Mợ...
Thanh ngước lên khi nghe tiếng Vĩnh thì thầm trên tóc của mình. Nhìn
khuôn mặt âu sầu và nước mắt ứa ra Vĩnh hỏi nhỏ.
Mợ có chuyện gì buồn hả mợ ?
Thanh lắc đầu cười gượng.
Mợ nhớ cậu và hai đứa nhỏ...
Vĩnh cười lập lại lần nữa
Ngày mai Vĩnh sẽ liên lạc với luật sư để xúc tiến thủ tục ly dị. Mình không
có con cái vả lại mình đều bằng lòng do đó thủ tục giản dị và nhanh chóng.
Mình càng làm sớm càng tốt...
Thanh im lặng thật lâu như có vẻ suy nghĩ rồi sau đó mới ngập ngừng lên
tiếng.
Vĩnh không buồn hả Vĩnh?
Dạ không... Vĩnh cũng muốn cậu qua đây sống với mợ. Như thế vui hơn...
Thanh liếc nhanh khi nghe giọng nói bình thản của Vĩnh. Ngay cả nét mặt
cũng không có lộ ra vẻ gì buồn rầu hoặc khổ sở.
Hay là Vĩnh không yêu mình?
Câu hỏi bật ra trong trí khiến cho nàng ngậm ngùi muốn ứa nước mắt. Ý
nghĩ Vĩnh không yêu mình làm cho nàng đau khổ, thất vọng và nhất là buồn
tủi. Từ lâu nàng vẫn mang ý nghĩ là Vĩnh yêu thương mình. Đó là lý do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.