ẢO THIÊN THANH - Trang 38

Xuống tới mé nước Thanh đỏ mặt và cảm thấy tim đập mạnh khi bắt gặp
ánh mắt ngơ ngẩn của Vĩnh. Đợi cho hai đứa nhỏ chạy lên bờ phơi nắng
Vĩnh nói nhỏ.
Mợ mặc áo tắm đẹp lắm...
Thanh thẹn tới độ phải làm bộ hụp đầu xuống nước để tránh không nghe và
không nhìn thấy ánh mắt là lạ của người cháu chồng. Tuy nhiên nàng cũng
phải nổi lên. Cái mà nàng thấy trước tiên là nụ cười của Vĩnh. Nàng cười
vui vì biết mình trẻ và đẹp.
Hôm nay không nhằm ngày cuối tuần nên bãi tắm vắng người. Điều đó
khiến cho Thanh bạo dạn hơn một chút. Nàng cười đùa với Vĩnh dưới nước
cũng như để nguyên áo tắm nằm phơi nắng hoặc đi dạo trên con đường
quanh bờ hồ. Nàng chỉ kín đáo choàng thêm chiếc khăn tắm khi thấy bờ hồ
bắt đầu nhộn nhịp.
Ghé qua phố ăn tối xong cả gia đình về phòng. Hai đứa nhỏ lăn ra ngủ vì
mệt.
Vĩnh mệt không?
Dạ không... Mợ muốn đi bộ?
Thanh cười vì Vĩnh đọc được ý của mình.
Chờ mợ thay quần áo xong mình đi dạo...
Vĩnh nhìn đăm đăm khi Thanh bước ra khỏi phòng tắm. Áo sơ mi ngắn tay
màu thiên thanh, quần lụa trắng, giày xăng đan trắng. mái tóc đen dài xỏa
trên lưng, không son phấn nhưng Thanh trông đơn sơ, mộc mạc mà đẹp lạ
lùng.
Vĩnh nhìn gì vậy?
Nhìn mợ... Mợ giống như nàng tiên trong truyện cổ tích của má cháu...
Vĩnh thích mợ ăn mặc như vầy không?
Thích... Mai mốt qua Mỹ Vĩnh đưa mợ đi sắm quần áo mới...
Thôi mình đi nghe Vĩnh...
Thanh bước đi trong lúc Vĩnh khóa cửa phòng. Càng quen biết nhiều chừng
nào Vĩnh càng nhận thấy mợ Thanh có nhiều điểm phù hợp với mình. Mợ
Thanh không thích chỗ đông người và ồn ào. Cũng như Vĩnh mợ thích đọc
sách, nghe nhạc và đi bộ. Vì thế cứ chiều chiều hai người lại tản bộ trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.