ẢO THIÊN THANH - Trang 36

Thanh nhẹ lắc đầu.
Vĩnh...
Dạ...
Mợ muốn nói với Vĩnh một chuyện...
Chuyện gì hả mợ...
Chỉ sợ Vĩnh nghe rồi buồn và giận mợ...
Nhẹ lắc đầu Vĩnh nhìn mợ năm đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt long
lanh, buồn rầu, mệt mỏi khiến anh cảm thấy tội nghiệp và thương cảm.
Cháu sẽ không giận mợ đâu... Cháu sẽ không làm mợ buồn. Cháu hứa như
vậy...
Răng cắn vào môi Thanh thu hết can đảm nói. Lúc đầu nàng còn cảm thấy
khó khăn nhưng khi nói ra được nàng nói nhiều, nói hết chuyện nhờ Vĩnh
bảo lãnh cho nàng sang Mỹ.
Mợ không cần nói nhiều... Tuy không biết nhiều về chuyện này nhưng nếu
cậu mợ muốn thời cháu sẽ làm. Cháu sẽ làm tất cả điều gì để giúp cho cậu
mợ...
Thanh cảm thấy nỗi lo lắng mà nàng đã mang trong lòng hai ba ngày chợt
tan biến đi khiến cho nàng nhẹ nhỏm. Hai mắt ứa lệ vì sung sướng nàng thì
thầm.
Mợ cám ơn Vĩnh...
Nhìn vào đôi mắt long lanh của mợ Thanh Vĩnh nói nho nhỏ.
Vĩnh đã nói với mợ rồi mà... Vĩnh vui mừng có cậu mợ ở chung nhà. Vĩnh
sẽ không còn ăn mì gói nữa...
Mợ cám ơn Vĩnh... Mợ sẽ nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà, rửa chén. Mợ sẽ
làm hết... Làm những gì Vĩnh muốn...
Thanh đỏ bừng mặt vì biết mình lỡ lời. Tuy nhiên nói ra rồi nàng không thể
nào rút lại được. Cũng may là Vĩnh không hiểu cái ý trong câu nói của
nàng.
Đâu có được... Mợ là mợ của Vĩnh chứ đâu phải housekeeper của Vĩnh
đâu...
Housekeeper là gì hả Vĩnh?
Là người làm... Việt Nam mình gọi là đầy tớ... Vĩnh đâu có muốn mợ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.