ẢO THIÊN THANH - Trang 43

sau...
Thạnh kéo Vĩnh vào phòng làm việc. Sau một hồi hàn huyên Thạnh hỏi.
Em muốn bảo lãnh cho ai vậy?
Dạ... Vợ sắp cưới của em...
Thạnh tròn mắt.
Vậy hả... Không biết cô nào có phước lọt vào mắt xanh của em vậy. Em có
hình cô ta không?
Vĩnh móc bóp đưa hình của Thanh. Ngắm nghía giây lát Thạnh cười đùa.
Đẹp lắm... Cô ta chắc ở Sài Gòn?
Dạ phải... Ba má cô ta là bạn của ba má em ngày xưa. Anh có biết cái
chuyện cha mẹ gã con cho nhau lúc còn trong bụng mẹ không?
Thạnh cười ha hả gật đầu.
Anh có nghe ba má anh đề cập tới chuyện này...
Cậu em viết thư qua có nhắc tới chuyện đó đồng thời còn gởi hình cho em
xem nữa. Tò mò em mua vé máy bay về xem mặt cô ta cho biết. Gặp mặt
cô ta một lần là em trồng cây si trước nhà cô ta liền...
Thạnh cười ngã nghiêng vì lối nói chuyện tếu của bạn.
Ở chơi nửa tháng em trở về bên này làm giấy tờ xin bảo lãnh cho Thanh
qua Mỹ sống...
Ok... Anh sẽ giúp em... Còn chuyện tiền bạc thời tính sau...
Mất gần bốn mươi lăm phút Vĩnh mới làm tất cả giấy tờ. Thạnh dặn Vĩnh
phải gởi thật gấp cái công hàm độc thân cho mình. Anh vui mừng vì Thạnh
hứa sẽ theo dõi sát nội vụ. Ngủ một giấc tới bốn giờ chiều Vĩnh thức dậy.
Nấu gói mì ngồi nơi phòng khách anh vừa ăn vừa xem tivi. Bỗng dưng anh
ước ao có mợ Thanh ở chung nhà. Anh sẽ không phải ăn mì gói muôn năm.
Anh sẽ có người trò chuyện trong đêm đông tuyết rơi.
Ba tháng trôi đi thật nhanh. Vĩnh nhận được hai lá thư của mợ Thanh và
anh cũng đã viết thư trả lời mặc dù anh vẫn chưa có tin gì của Thạnh.
Đang ngồi xem tivi nghe chuông điện thoại reo Vĩnh nhấc máy. Nghe giọng
nói anh biết đó là Caroline, bà bảo trợ đồng thời cũng là mẹ nuôi của mình.
Hai vợ chồng không có con nên từ khi ba má anh mất họ nhận anh làm con
nuôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.