ẢO THIÊN THANH - Trang 89

khi nghĩ tới hai đứa con của mình. Giờ này hai đứa đang làm gì? Nàng đã
viết hai lá thư mà vẫn chưa thấy chồng trả lời. Đán là người rất chậm trễ
trong việc viết thư phúc đáp. Hồi má của Vĩnh còn sống bà thường hay viết
thư thăm đứa em út của mình và ít khi nhận được thư trả lời. Nàng cứ cằn
nhằn chồng về chuyện đó nhưng Đán vẫn chứng nào tật nấy thành ra nàng
phải viết thư hồi âm cho chị chồng.
Thanh khẽ ngồi dậy đoạn bước ra lan can. Muốn hù Vĩnh nên nàng rón rén
đi thật chậm và thật êm. Khi nàng vừa bước qua khỏi cửa Vĩnh chợt lên
tiếng:
Mợ khỏe không mình đi bộ...
Đi... Trời chắc lạnh lắm hả Vĩnh?
Dạ ban đêm hơi lạnh đó mợ. Mình phải đem áo ấm theo...
Thanh mặc ba lớp áo còn Vĩnh chỉ khoác hờ cái áo mỏng. Tay trong tay họ
thả bộ dọc theo con đường lác đác người đi mà đa số là những cặp tình
nhân trẻ như họ.
Mợ lạnh?
- Chút thôi... Ban đêm yên tịnh quá...
Vĩnh cười im lặng. Gió thổi tóc của mợ bay vào mặt khiến cho Vĩnh ngửi
được mùi nước hoa thoang thoảng hòa lẫn trong mùi ngai ngái của cây cỏ.
Liếc nhanh sang bên phải anh thấy nét mặt của mợ mờ mờ.
Mợ đói bụng?
Vĩnh biết mợ không đói bụng nhưng muốn hỏi vì không biết có chuyện gì
để nói.
Mình mới ăn mà... Hồi nãy Vĩnh ép mợ ăn hết con tôm hùm tới bây giờ còn
no...
Vĩnh đứng lại khiến cho Thanh cũng phải đứng lại. Hai người đứng cạnh
nhau nhìn lên đỉnh núi đen mờ. Gió thổi mạnh hơn khiến cho nàng rùng
mình thì thầm.
Mợ lạnh Vĩnh ơi...
Nghe tiếng thì thầm Vĩnh vòng tay kéo Thanh đứng trong lòng của mình.
Mùi nước hoa trên tóc mợ thoang thoảng. Nép vào lòng của Vĩnh với hai
cánh tay rắn chắc ôm ngang hông, Thanh nghe người ấm lên. Nàng cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.