ẢO THIÊN THANH - Trang 87

Dạ chịu...
Trả lời một câu yếu xìu Vĩnh ngã người lên nệm đoạn xoay người vòng tay
làm bộ như muốn ôm. Thanh cười lớn lăn ra xa. Vĩnh trườn mình theo
khiến cho Thanh cười thánh thót lăn sát vào vách. Thấy Vĩnh trườn tới gần
hơn nàng rút người lại rồi kêu nhỏ.
Vĩnh đừng ăn gian nha. Mình đã giao hẹn rồi...
Cười lớn với giọng vui vẻ Vĩnh nói.
Mợ muốn take a walk... ?
Thanh ngồi bật dậy khi nghe Vĩnh hỏi.
Mình đi bộ hả?
Mở cửa kính bước ra ngoài balcon Vĩnh cười.
Đứng đây mình có thể thấy núi...
Nghe Vĩnh nói Thanh bước vội ra balcon. Nàng reo tiếng vui mừng khi
thấy rừng cây lấp lánh dưới ánh mặt trời. Rừng xanh xanh. Trời xanh xanh.
Mây trắng lang thang. Gió man mát thơm mùi cỏ cây. Chút sương mù còn
đọng trên lưng chừng đỉnh núi.
Nhìn Vĩnh Thanh thì thầm.
Cám ơn Vĩnh đã cho mợ thấy núi...
Hôn phớt lên mái tóc thơm mùi trái cây của mợ Thanh Vĩnh thì thầm.
Vĩnh thương mợ... Vĩnh làm tất cả mọi điều để mợ được sung sướng...
Thanh ngước lên nhìn người chồng giả của mình với tia nhìn thương mến
và biết ơn.
Mình thay quần áo rồi đi bộ... Mợ có short?
Không trả lời Thanh mang nguyên cái va ly đi thẳng vào phòng tắm. Lát
sau Vĩnh trố mắt nhìn khi mợ Thanh của mình bước ra. Chút sexy. Chút
xinh xắn. Chút nhí nhảnh. Mợ tươi mát như trái ổi xá lị. Áo sơ mi hở ngực
một chút. Quần short không ngắn quá. Giày tennis. Thanh không còn là
một người đàn bà e lệ và rụt rè cách đây mấy tháng. Nàng đã lột xác thành
một người mới. Như một cặp vợ chồng son trẻ họ đi bên nhau trên con
đường mòn rợp bóng mát và vắng vẻ trong một buổi xế chiều. Thanh vui
như lúc còn trẻ ở Pleiku. Nàng cười như nắc nẻ khi nghe Vĩnh kể chuyện
vui. Họ ngồi cạnh nhau im lặng nhìn mặt trời từ từ khuất sau rừng cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.