ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 506

trong lòng tự an ủi nói: “May mà ngài Victor được âm nhạc lây nhiễm đã
phấn chấn tinh thần trở lại, đã khôi phục trạng thái. Cho dù là dùng nhạc
giao hưởng trong quá khứ, rồi có hai khúc nhạc hoàn toàn mới tôn lên thì
buổi hòa nhạc nhất định có thể thành công, chỉ là không hoàn hảo lắm mà
thôi.”

Nhìn thấy biểu cảm của Lucien như vậy, Victor mỉm cười, tay phải ấn

vào ngực rồi hơi cong người về phía Lucien: “Cảm ơn cậu, Lucien, đã cho
ta nghe được âm nhạc đẹp đẽ, hùng hồn, chấn động lòng người như vậy.
Đây là nhạc khúc khiến tâm hồn ta rung động nhất trong số những nhạc
khúc ta từng nghe qua, đây là ân điển của Chúa, nó khiến ta có nhận thức
hoàn toàn mới đối với âm nhạc.”

“Lucien, ta có thể có vinh hạnh ở trên buổi hòa nhạc của ta với vai trò

là nhạc trưởng trình diễn nhạc khúc vĩ đại này cho mọi người không? Ta đã
không thể chờ đợi được mà muốn chia sẻ cho tất cả mọi người sự kích
động này, ta muốn chia sẽ sự ngoan cường, sự kiên định mà Chúa nói với
chúng ta, khi đối diện với khó khăn và thất bại vĩnh viễn không nói từ bỏ.”

“Hả?” Lucien không ngờ sẽ có thay đổi như thế, nên bỗng chốc đờ

người.

Thấy Lucien ngẩn ra, Victor tiếp tục nói một cách hài hước: “Cậu

không bằng lòng ư, Lucien?”

Lucien phản ứng trở lại, vội vàng trả lời: “Được thôi, ngài Victor, ngài

cứ dùng đi. Tôi chỉ là thấy kỳ lạ, đây không phải buổi hòa nhạc của ngài
sao?”

“Thỉnh thoảng cũng có thể làm nhạc trưởng mà, hơn nữa cậu còn là

học trò của ta.” Victor khôi phục vẻ ôn hòa và nụ cười mỉm vốn có.

“Đồ ngốc…” Đôi ủng da của Phyllis ma sát nhẹ trên tấm thảm, giọng

nói nhỏ đến mức giống như để mọi người không nghe được, mang theo sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.