ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 507

hâm mộ sâu sắc và sự nhẹ nhõm. Bởi vì đây chính là biểu hiện của việc
Victor xem Lucien là đệ tử thật sự của mình. Vả lại có thể soạn lại khúc
nhạc này thành khúc giao hưởng để diễn tấu thì nhất định có thể khiến buổi
hòa nhạc của ngài Victor giành được thành công lớn, bản thân cũng sẽ nhận
được rất nhiều “lợi ích”.

Trên buổi hòa nhạc của mình diễn tấu tác phẩm của một người mới,

đồng thời giới thiệu hắn cho mọi người, để tác phẩm của hắn được khẳng
định, giúp tiếng tăm của hắn nhanh chóng nổi lên, điều này chỉ có đệ tử thật
sự mới có thể khiến mỗi nhạc sĩ làm như vậy.

Tuy nhiên, đối với việc ngài Victor đưa ra quyết định như vậy, Phyllis

không phẫn nộ như bản thân tưởng. Bởi vì khúc nhạc đó quả thực đã làm
rung động bản thân, cô hoàn toàn không thể phê bình tài năng âm nhạc của
Lucien, đối diện với nhạc khúc mà hắn đàn tấu thì chỉ có sự cảm phục
không thể phản kháng, kèm với một sự đố kỵ nhẹ.

Tâm trạng thay đổi như vậy, đồng thời cũng xuất hiện trong lòng

Lotter và Herodotus.

Lucien sau khi nghe được câu “đồ ngốc” nhỏ tiếng đó thì mới hiểu ý

của ngài Victor, sự việc kết thúc với cách này quả thực có hơi vượt ra khỏi
dự liệu của bản thân, thế nên hắn chỉ có thể gật đầu nói: “Tôi rất vinh hạnh,
ngài Victor.”

“Lucien, đây thật sự là nhạc khúc do anh soạn ư? Nếu có vấn đề sẽ

khiến ngài Victor mất đi tất cả danh dự đó.” Bỗng nhiên một giọng nói
truyền đến, Herodotus trầm mặc rất lâu, sau khi tâm trạng thay đổi kịch liệt
thì hỏi với hai tay vẫn nắm chặt. Biểu cảm của hắn có hơi méo mó, không
biết là đang chờ đợi Lucien trả lời “đúng” hay là “không đúng”.

Lúc này, những người khác cũng lần lượt hồi tỉnh lại từ trong con sóng

chấn động của âm nhạc, giờ đây họ mới nghĩ đến Lucien chỉ là một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.