ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 508

mới học âm nhạc chỉ chưa đến thời gian hai tháng, tuy ba tuần trước hắn đã
nói là bản thân có cảm hứng và đang thử soạn nhạc khúc, nhưng hắn lại
thật sự soạn ra được nhạc khúc sao? Lại còn là nhạc khúc vĩ đại và kích
động lòng người như thế?!

Lẽ nào hắn thật sự là thiên tài âm nhạc bộc lộ tài hoa? Lẽ nào hắn thật

sự là viên ngọc bị bùn đất che lấp?

Ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được ngưng tụ trên

mặt của Lucien, mọi người chờ đợi câu trả lời của hắn. Chỉ có Lane và
Victor là nhìn qua đó với nụ cười mỉm mang theo sự hiếu kỳ, thưởng thức
và kinh ngạc. Họ tuyệt đối sẽ không tin thật sự có người soạn ra nhạc khúc
như vậy mà lại lặng lẽ không có tiếng tăm, hơn nữa còn là bản nhạc mà
người chìm đắm rất nhiều năm trong thế giới âm nhạc như họ chưa từng
nghe qua. Điều duy nhất khiến họ kinh ngạc là tài năng âm nhạc của Lucien
vượt xa sự tưởng tượng của bản thân.

Trong lòng Lucien hơi cười gượng, tự chế giễu bản thân tuy có nguyên

tắc, nhưng chuẩn mực đạo đức quả thực thấp hơn nhiều so với ngài Victor.

Tuy nhiên cảm xúc này nhanh chóng bị Lucien thu lại một cách bình

tĩnh và lý trí. Sự việc đã đến mức này không còn có sự giải thích nào khác,
bởi vậy hắn nặn ra một nụ cười mỉm: “Đúng vậy, là cảm hứng trước giờ
của tôi, chỉ là trước đây không được dạy âm nhạc chính quy nên cảm hứng
như vậy không thể chuyển thành giai điệu mà tôi muốn.”

“Những cảm hứng này đến từ cuộc sống của tôi, đến từ cuộc sống của

một người dân nghèo bị kiềm chế, đau khổ, đầy tuyệt vọng, không có tương
lai. Mỗi lần tôi nhìn thấy người khác mặc áo quần đẹp, ăn thức ăn ngon,
hưởng thụ cuộc sống mà tôi có lẽ vĩnh viễn không thể đến gần dù chỉ một
bước, thì tôi muốn thoát khỏi cuộc đời hầu như bị số mệnh an bài sẵn của
mình, muốn phấn đấu vì tương lai của mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.