ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 518

cũng sẽ sản sinh một cách tự nhiên dưới đôi bàn tay, chúng không đủ tinh
tế, không đủ hoàn thiện nhưng cũng đủ lấp đầy cảm hứng của Victor rồi.

Dưới sự hướng dẫn của Victor, Lucien theo ông ấy đến một căn phòng

ở lầu ba, bên trong có một tiên sinh già đeo kính, đầu tóc bạc phơ đang
ngồi. Ông ấy dùng đôi mắt màu xám nhạt nhìn Victor và Lucien một cái rồi
nói một cách bình thường: “Victor, anh đã hoàn thành khúc nhạc giao
hưởng của anh rồi à?”

“Joseph, không phải tôi, là cậu học trò này của tôi Lucien, cậu ta đã

viết ra một tác phẩm xuất sắc nên tôi dẫn cậu ta đến đăng ký.” Sau khi
Victor trả lời thì giới thiệu cho Lucien: “Vị này là ngài Joseph, là một nhà
bình luận âm nhạc có thâm niên, đã nghe qua đại đa số các nhạc khúc bao
gồm cả âm nhạc tinh linh, đồng thời cũng là một mục sư kiến tập. Ông ấy
sẽ giám định sơ bộ nhạc khúc của cậu có phải là sao chép không, sau đó
dùng sức mạnh của Chúa để lại ấn ký của thời gian ở trên đó, sau này giai
điệu tương tự xuất hiện sau thời gian này thì sẽ đều bị xem là sao chép tác
phẩm của cậu.”

Joseph nhìn Lucien rất lạ mặt, nói với vẻ nghi hoặc: “Theo anh học

nhạc bao lâu rồi? Có thể viết ra tác phẩm nhanh như vậy thì thiên phú rất
không tồi đó.” Sau đó ông ta nhận lấy nhạc phổ, đẩy đẩy kính, xem một
cách chăm chú.

“Cái đó, ba tháng.” Victor quẹt mồ hôi lạnh, tính luôn cả thời gian mà

Lucien bắt đầu học chữ và tính tròn số lên.

Joseph “á” một tiếng, ngẩng đầu lên từ trong nhạc phổ: “Ba tháng?”

Sau đó không dám tin lại vội vã vùi đầu xem nhạc phổ, mang theo thái độ
vừa buồn cười vừa tức giận, Victor anh đang đùa tôi đấy à?

Victor không trả lời, chỉ đợi ở bên cạnh với một nụ cười, chờ ông ta

xem xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.