ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 641

Lucien vốn dĩ muốn đi tìm một phòng đàn yên tĩnh, nhưng đã có

phòng nghỉ của riêng mình thì lại càng tốt, do đó trực tiếp leo lên tầng ba
tìm Hanks, theo sự chỉ dẫn của ông tìm đến phòng nghỉ riêng nằm ở lầu ba.

“Evans, nơi đây sau này sẽ thuộc về cậu rồi, trừ phi cậu chết đi hoặc

gia nhập vào Hiệp Hội Âm Nhạc của quốc gia khác.” Hank mở cửa phòng
nghỉ, chỉ căn phòng trang trí lộng lẫy nói.

Tòa nhà Hiệp Hội Âm Nhạc rất lớn, sân giữa thậm chí bao gồm cả một

hoa viên, còn tầng ba ngoại trừ văn phòng làm việc ra thì phòng nghỉ như
vậy có bảy tám căn, tầng hai còn có gần một nửa là phòng nghỉ. Mặt khác
nhạc sĩ Arthaud rất được chào đón ở các nước đại lục, rất nhiều người sau
khi nổi tiếng đã nhận lời mời rời đi, do đó có gần một nửa phòng nghỉ là để
trống.

Tấm thảm màu vàng đậm dày trịch, bàn sách, tủ áo, bàn trà bằng gỗ

màu đỏ, một bộ sô pha được bọc bằng vải bố màu xanh đậm xinh đẹp, bức
tượng, đồ trang trí và đèn dầu tuyệt đẹp, một căn phòng nhỏ đang mở hé, có
giường, một cây dương cầm màu trắng sữa. Đây chính là phòng nghỉ chỉ có
nhạc sĩ mới có thể sở hữu. Hiệp Hội Âm Nhạc Arthaud đã đối đãi với
Lucien như một nhạc sĩ.

Lucien cười nói một cách lễ độ: “Cảm ơn ngài Hank, tôi rất hài lòng.”

“Đây là việc ta nên làm, Evans cậu gọi ta là Hank được rồi.” Hank

cười rồi quay người rời đi.

Đi vào phòng nghỉ, Lucien đóng chặt cửa phòng lại, dồn hết sức

phóng thích tâm trạng đè nén trước đó, phóng thích nỗi đau buồn và căm
hận sau khi nhìn thấy ba ngón tay đó.

Ở trong phòng nghỉ sau khi đi mấy vòng một cách sốt ruột, Lucien

bỗng ngồi xuống trước đàn dương cầm màu trắng sữa, hai tay ấn mạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.