ẢO VỌNG DU HỌC - Trang 31

Trần Thị Hảo

Ảo vọng du học

Chương 4

Trên đường về, Bình không đi thẳng về nhà, Bình dừng lại trước cửa một
công viên. Trước đây, có mấy khi Bình vào những chỗ như thế này đâu.
Những nơi Bình hay đến là các cửa hàng quần áo, giày dép xịn, các quán cà
phê, các điểm bán thuốc lá… Lần này chẳng hiểu sao, bước chân cứ đưa
Bình vào đây. Có lẽ Bình cảm thấy cần có chỗ yên tĩnh lúc này, cần có
không khí để thở chăng?

Cảnh công viên thật là đẹp và yên lặng. Không phải là ngày thứ tư hay
ngày thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, nên công viên vắng hẳn tiếng trẻ em. Chỉ
có những bé ở tuổi mẫu giáo nó có người trông, không đến trường hay
những em bé còn quá nhỏ, được mẹ chúng hay những người giúp việc cho
nằm trong xe đẩy, đi khắp công viên. Bình cứ mải mê nhìn. Trên một lối đi,
một ông già đang vứt a mẩu bánh mì nho nhỏ cho chim ăn. Cả đàn chim sà
vào người ông, đậu trên vai, trên cánh tay ông. Mọi người nhìn ông thán
phục. cũng có những người thử làm như ông nhưng không được. Thấy mồi,
đàn chim đến gần nhưng nhìn thấy người cho mồi, chúng ngần ngại một lát,
rồi lại bay đi. Xa xa, những chú vịt với bộ lông màu quyến rũ đang lượn lờ
trên mặt hồ phẳng lặng. Xung quanh hồ, người đi dạo, kẻ ngồi, người nằm
trên những chiếc ghế được đặt sẵn.

Mệt mỏi vì phải đi bộ đã nhiều, Bình chẳng còn hứng thú gì đi dạo ở đây
nữa. Nằm bệt trên một chiếc ghế cạnh hồ, mắt nhắm lại, Bình mơ màng suy
nghĩ…

Xa Thái đã mấy tháng nay rồi mà Bình vẫn bàng hoàng, thắc mắc lòng tự
hỏi. Vì sao Thái nói giỏi tiếng Pháp như vậy, giao tiếp các nơi Bình thấy
Thái có thua ai đâu, sao Thái phải về nước vĩnh viễn khi chưa học xong,
chưa có bằng cấp gì cả? Hay là cô Cúc không còn đủ tiền cung cấp cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.