ẢO VỌNG DU HỌC - Trang 47

của Bình lúc được, lúc không, cộng với cái phát âm khó nghe của Bình, đã
làm cho Bình rơi vào tình huống thật thảm hại. Cô nhân viên cũng cố gắng
nói cho Bình hiểu rằng mọi chuyện đã quá muộn. Bình không còn được kéo
dài thẻ lưu trú nữa.

Cô nhân viên trao cho Bình một tờ giấy. Bình loáng thoáng thấy ở trên
cùng bên trái hình hai chữ P đối nhau (đó là chữ viết tắt của Préfecture de
Police – sở Cảnh Sát), bên phải là tiêu ngữ của nước Pháp: Cộng hoà Pháp
– Tự do – Bình đẳng – Bác ái. Dưới cùng là con dấu to tướng và chữ ký của
ông cảnh sát trưởng. Nội dung áp dụng về điều luật, v..v.. Bình không đọc
được hết nhưng dòng chữ "Chúng tôi đề nghị ông ra khỏi nước Pháp chậm
nhất là ngày 15-6-2005" thì Bình nghĩ mình đã hiểu đúng.

Bình ù hết cả tai, đầu óc chẳng nghĩ được gì nữa. Lảo đảo bước ra khỏi
phòng Cảnh sát như một kẻ mất hồn.

Ra khỏi phòng cảnh sát, Bình cứ bước mà chẳng còn biết, chẳng còn nghĩ
được là mình sẽ đi đâu, làm gì nữa. Bỗng nhiên Bình nghe tiếng gọi, Bình
quay lại. Lại là Mai à? Bình lẩm bẩm. đến khi nghe Mai hỏi, Bình gạt đi
bằng cách chống chế, chẳng có gì đâu. Bình bỏ mặc Mai đấy, định đi tiếp
nhưng chợt nhớ đến cái câu Mai hỏi về áo khoác, Bình mới ngớ người ra.
Hoá ra khi vào phòng Cảnh sát, trong phòng ấm nên cũng như mọi người,
Bình cởi áo khóac ra. Đến khi sự việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của
mình thì Bình chẳng còn nhớ gì nữa. May mà Mai xuất hiện thật đúng lúc.
- À, có lẽ mình để quên trên ghế lúc ngồi xếp hàng chờ đến lượt –
Bình trả lời Mai.
- Cậu để mình vào tìm cho, ngồi tạm đây cho đỡ mệt – Mai nói.
- Không cần đâu, tớ vào cùng với cậu.
- Thế công việc của cậu xong chưa?
- Xong rồi! – Bình trả lời, giọng nhát gừng.

Biết Bình mặc cảm với mình, Mai không dám hỏi thêm gì nữa. lấy được áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.