được gì đâu ngoài mấy câu chào hỏi. Lúc vào Đại sứ quán Pháp, họ cũng
chẳng hỏi gì ngoài mấy câu chào hỏi đó. Và thế là Bình được nhận đi du
học.
Nhưng trước ngày ra đi, Bình bỗng nghĩ lại. Nghe nói ở Pháp học phải ra
học, không ấm ớ được, không coi thường được, Bình thấy hoảng, thấy sợ.
Bình gào lên là không đi du học nữa. vậy mà bố mẹ Bình đâu có nghe. Bố
Bình còn tỏ ra vui vẻ, hãnh diện và tự hào có hai đứa con trai đi du học là
đằng khác.
*
Bố Bình mở cửa bước vào nhà khi tiếng gào của Bình vừa dứt. Mẹ Bình ca
thán:
- Ông thấy có khổ cái thân tôi không? Lo cho nó vạc cả mặt, dạc cả
người mới xong. Vậy mà giờ đây chẳng biết nghe ai, nó chạy làng!
- Thì bà cũng phải từ từ cái đã nào.
Bố Bình vừa nói vừa gọi Bình lại bảo:
- Đi thôi con ạ, không còn con đường nào khác để có tương lai sáng
lạn nữa đâu. Chỉ cần một cái bằng của Pháp, ở đâu trên đất Pháp cũng
được. Ở Việt Nam, có ai biết và quan tâm xem con học ở trường nào danh
tiếng hay chất lượng gì đâu. Đi xin việc, cứ chìa cái bằng đó ra là ăn đứt rồi
con ạ. Mà phải nhớ là không cao đẳng, trung cấp gì. phải là bằng đại học,
có cái chữ Université đấy nhé. Bằng đại học mới có giá, mới xin được việc
làm.
- Bố thừa hiểu là con không có năng khiếu ngoại ngữ. Con sẽ không
học được đâu, con ở nhà thôi! – Bình khẩn khoản.
- Con ở nhà bây giờ biết vào học trường nào? Con có thi đỗ đại học
đâu? Chẳng qua bố mẹ tổ chức liên hoan mừng con thi đỗ hai trường đại
học để hãnh diện với cơ quan của bố, với họ hàng, bè bạn và bà con láng
giềng màthôi. Con mà ở nhà, bố mẹ có mà đeo mặt mo. Con không biết là ở