ẢO VỌNG TUỔI TRẺ - Trang 117

dặn phải làm thế này, thế no.....
Thế mà việc thủ tiêu Huỳnh Văn Xiển nguy hiểm hơn chuyện vượt biên
giới, ông ấy lại chẳng dặn dò lấy nửa lời. Tớ phản đối chuyện này.
Định nói:
- Cậu Sơn hơi nóng đấy nhé! Cậu quên rằng ông Hiển luôn luôn tin bọn
mình thừa khả năng để thực hiện công tác à?
Sơn cãi:
- Tin là một chuyện, còn thảo luận là một chuyện khác. Ít ra ông ấy phải
cho một ý kiến. Đằng này, ông ấy cứ để mặc chúng mình làm. Riêng cậu
Hạo, ông ấy sai đi giết Huỳnh Văn Xiển. Không những không dặn cách cư
cử với Xiển ra sao trước khi giết hắn mà cũng chẳng nói rõ mục đích giết
hắn.
Cậu Hạo nên nhớ rằng chọc thằng Xiển khó lắm. Anh em mình, trừ cậu
Định được hắn thương yêu hết lòng mới được gần gũi hắn trong mọi trường
hợp. Còn chúng mình, tớ e rằng có bắn lén Xiển thì cũng chết tan xác dưới
chân đám thuộc hạ của hắn. Hay là...
Hạo hỏi:
- Cậu muốn nói gì?
- Hay là lúc bảo cậu về miền Tây, ông Hiển đang có chuyện phải lo nghĩ
gấp nên ông quên?
- Có lẽ.
- Có lẽ sao?
- Hôm ấy tớ chỉ nói chuyện với ông ấy trên xe chạy vòng vòng các phố bên
Chợ Lớn. Mà xe chở túi bạc chúng tớ vừa mới "cướp" ở nhà băng.
Sơn bẻ cành cây mục gãy đôi. Anh buông gọn hai tiếng:
- Hèn nào.
Nhưng anh nói tiếp:
- Tuy vậy, việc này cậu Hạo nên nhường cho Định.
Hạo nhún vai:
- Nhường thì nhường, có sao đâu.
Định nói:
- Nhưng việc thủ tiêu Huỳnh Văn Xiển chưa thực hiện ngay đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.