kỉnh khi bị đánh thức, rất bất mãn mở mắt ra. Nhưng trong nháy mắt, cơn
buồn ngủ như biến thành tro bụi bay đến tận mặt trăng mất rồi.
Gương mặt yên bình trong giấc ngủ của Chân Ái gần sát bên anh. Dưới
ánh trăng, khuôn mặt cô gần như trong suốt, anh cũng ngửi thấy rõ hương
thơm tươi mát trên người cô, giống với mùi hương của anh.
Cô dùng sữa tắm của anh, còn dùng khăn tắm của anh thì làm sao không
có mùi của anh được chứ? Ngửi thấy một người có mùi hương giống mình,
Ngôn Tố bất mãn cau mày.
Sau hồi lâu, anh từ từ ngồi dậy, mím môi, ánh mắt tối tăm, lặng lẽ
nghiêng đầu nhìn cô: Thảo nào mình ngủ không ngon, hóa ra có một cái
máy tỏa hormone giống cái đang nằm bên cạnh, quấy nhiễu hệ thống sinh lý
của mình.
Anh rất chắc chắn, cục diện lạ lùng hiện tại là do cô tạo nên, nhưng kẻ
đầu sỏ lại ngủ ngon lành, mái tóc dài đen nhánh xõa trên gối, tôn lên khuôn
mặt nhỏ nhắn trong sáng như vầng trăng non. Bả vai thanh tú cũng lộ ra
ngoài, xương quai xanh mảnh khảnh. Ở nơi khăn tắm lỏng lẻo thấp thoáng
đường cong duyên dáng của bộ ngực.
Ngôn Tố lặng lẽ nhìn cô trong giây lát, không hiểu sao trong lòng lại
bình tĩnh kỳ lạ, hóa ra cô ấy cũng có thói quen ngủ khỏa thân giống mình.
Ừ, ngủ khỏa thân sẽ giúp nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Anh cho rằng cô ngủ khỏa thân là giống mình, lại thầm nghĩ bản thân
thật thiện lương, vì đã khắc chế được nỗi kích động muốn đá văng cô xuống
giường. Cuối cùng anh thầm nói một câu, không biết đang phân cao thấp
với ai: “Đây là giường của tôi mà.”
Nói xong lại lập tức nằm xuống tiếp tục an giấc.