ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 103

Chân Ái ngủ một đêm ngon giấc. Nhưng buổi sáng thức dậy lại thấy

Ngôn Tố yên lặng ngủ bên cạnh mình, cô chớp mắt vài cái, gương mặt
nghiêng tuấn tú của người nào đó không hề biến mất. Đầu cô trông rỗng,
còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Ngôn Tố tỉnh dậy.

Anh mơ màng mở mắt, dụi dụi theo thường lệ, vén chăn lên bước xuống

giường. Trong khoảnh khắc ngồi dậy, dường như nhớ ra điều gì đó, anh
thản nhiên kéo chiếc khăn tắm bên giường quấn ngang hông, đứng lên quay
đầu lại, nói hết sức thẳng thắn: “Suýt nữa quên mất cô ở đây.”

Chân Ái không suy nghĩ đến hình ảnh bình thường của anh khi rời

giường có thể là thân thể trần truồng, mà bắt được hàm nghĩa trong đó: “Tối
hôm qua anh đã biết tôi ở đây?”

Ngôn Tố không nghe ra đó là một câu hỏi, cho là câu trần thuật, cho nên

nói: “Tối hôm qua tôi đã biết, nhưng vừa rồi quên mất. Có lẽ cô nên học tập
cảm giác tồn tại giống tôi.”

Chân Ái nghẹn họng: “Tối qua đã biết có tôi mà anh vẫn ngủ ở đây à?”

Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô: “Bởi vì cô đi nhầm phòng nên tôi cũng phải

đi nhầm? Bởi vì cô ngủ nhầm giường thì tôi không thể ngủ trên giường của
mình sao? Vì sao tôi phải trừng phạt mình bằng sai lầm của cô chứ?”

Chân Ái biết cấu tạo đầu óc của anh không giống với người thường,

nhưng trong lòng vẫn bực bội, mấu chốt là cô biết tranh luận với anh cũng
chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Cô vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, quyết tâm nhìn
chằm chằm khăn tắm bên hông anh khiêu khích: “Không cần che, tôi từng
thấy rất nhiều. Đối với tôi thân thể của đàn ông chẳng có gì hiếm lạ cả.”

Sóng mắt Ngôn Tố khẽ gợn, nói bâng quơ: “Hóa ra cô giống cảnh sát

Diaz. Yên tâm, chờ tôi chết rồi sẽ quyên xác cho cơ quan nghiên cứu khoa
học, để cô nhìn cho đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.