ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1022

Nell nghi ngờ: “Cho nên?”

Ngôn Tố liếc nhìn đèn báo hiệu càng lúc càng gần trong gương chiếu

hậu, lại giẫm chân ga: “Dây buộc tóc của Chân Ái ở nhà tôi.”

Bốn phút sau, xe hơi lao vùn vụt đến lâu đài màu trắng. Nell quay đầu

nhìn lại, trên con đường núi quanh co trong màn đêm toàn là đèn xe cảnh
sát, giống như vô số mắt côn trùng khổng lồ, ùa đến như thủy triều. Cô đè
nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, quay người lại. Trong đêm, tường lâu đài
trắng đến khác thường, cửa sổ màu đen như hốc mắt người, bức tường bị
những người dân phẫn nộ vẽ những chữ như “Quỹ dữ”, “Xuống địa ngục”,
“Biến thái” …

Vô cùng đáng sợ.

Ngôn Tố làm như không nhìn thấy, bước nhanh mở cửa vào nhà. Marie

nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy ra. Cô giúp việc đáng thương sợ
hãi, trước sau vẫn đi theo sau Ngôn Tố kể lể: “Cậu chủ, hôm nay có rất
nhiều thanh niên đáng sợ đến đây, vẽ nguệch ngoạc loạn xạ trên tường, tôi
không cản được, bọn họ…”

Ngôn Tố bước lên thang lầu, lạnh lùng: “Cô không bị thương chứ?”

Marie sửng sốt, nước mắt lập tức rơi xuống: “Cảm ơn cậu quan tâm, dĩ

nhiên là không. Nhưng tường bị bẩn hết rồi, bẩn lắm ạ. Cậu chủ, cậu đừng
nóng giận, ngày mai tôi tìm người đến lau…”

“Khoan quan tâm nó đã.”

Marie bàng hoàng, có phải cậu chủ giận đến mức hồ đồ rồi không, cậu

ấy nào có thể chịu được dơ bẩn chứ?

Tiếng còi cảnh sát dội vào tai. Nell nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn màu nhấp

nháy như tấm lưới từ từ kéo đến, cô hốt hoảng: “S.A., phía trước không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.