ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1162

Ngày nào đó, ngài Ngôn Tố ngồi xổm trước cửa nhà sơn hàng rào, bé

cưng Ngôn ngồi trong xe tập đi con vịt lảo đảo bước đi. Trên xe buộc một
sợi dây thừng, đầu cuối cột vào tay ngài Ngôn. Ngôn Tố kéo xe con vịt qua,
nói với bé cưng trong xe: “Sang đây xem ba dạy con sơn hang rào. Nói cho
con biết, không phải ai cũng sơn đẹp đâu đấy.”

Bé cưng Ngôn đnag lạch bạch tập đi trong xe: ???

Ngôn Tố khẽ nhưỡng mày, rất kiêu ngạo: “Ba vẫn chưa thấy ai sơn hang

rào giỏi hơn ba.”

Bé cưng Ngôn nghiêng đần, nhìn dãy hàng rào trắng xinh đẹp kia, chớp

chớp đôi mắt đen láy, hồi lâu tỏ vẻ không hứng thú, đạp đôi chân ngắn nhào
ra ngoài.

Ngài Ngôn tiếp tục đắc ý: "Mẹ con từng nói với ba: Tại sao anh làm

chuyện gì cũng tốt như vậy? Ngôn Tố, anh thật sự là một thiên tài.”

Bé cưng Ngôn: ???

"Nhưng mẹ con đảo ngược thứ tự rồi,"

Ngôn Tố vừa quay đầu, thấy bé cưng Ngôn xoay mông nhoài trên xe tập

đi ràn rạt chạy xa, rất không hài lòng với thái độ không chú ý nghe giảng
của bé cưng, kéo sợi dây, bé cưng trong xe vịt đi lùi lại, lăn về chỗ cũ. Ngài
Ngôn tiếp tục diễn thuyết: "Dù ba làm bất cứ chuyện gì, không kể lớn nhỏ,
ba đều có thói quen coi nó là một tác phẩm mang tên ba, nhập tâm trăm
phần trăm. Bất kế làm vì cái gì, làm vì ai, chỉ cần làm từ tay ba, ba liền
muốn biến nó thành nghệ thuật Tác phẩm được khắc tên Ngôn Tố."

Bé cưng Ngôn bình bịch muốn chạy đi, lại bị ba kéo trở về. Ngài Ngôn

khẽ nheo mắt, nhớ lại: “Khi đó, mẹ con nói: Nếu ai cũng như anh thì không
có tác phẩm nào khiếm khuyết cũng không có hàng giả hàng nhái rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.