Ống quần rộng không có nếp nhăn, bên ngoài rất lạnh, tuyết rất dày
nhưng cô ấy không mang ủng. Trong ống quần có giấu đồ, nhìn đường viền
có thể khẳng định là một khẩu súng. Sinh viên mà lại mang theo súng sao?
Không đâu. Nếu là đối tượng quan trọng được bảo vệ thì lại là chuyện khác.
Từ thành phố đến đây hơn một giờ, áo khoác của cô ấy không có nếp
nhăn do thắt dây an toàn. Cậu không thắt dây an toàn là vì làm đặc vụ phải
giữ vững tốc độ phản ứng nhanh nhất. Dây an toàn sẽ làm tốn thời gian, có
khi còn bị mắc kẹt trong xe. Cô ấy học theo bọn cậu không cài là vì lo lắng
tình huống phát sinh đột ngột. Cô ấy mắc chứng hoang tưởng bị hại loại
nhẹ, là phản ứng phổ biến nhất trong giai đoạn đầu của nhân chứng thay đổi
thân phận.
Lúc cô ấy đi vào có liếc nhìn sách trên giá một lượt, lúc thấy sách liên
quan đến mảng tin tức thì mắt không dừng lại, chỉ coi nó giống như bao loại
sách khác. Rõ ràng cô ấy không có hứng thú. Nhưng khi nhìn đến khu sách
sinh vật tế bào, dược lý thì ánh mắt dừng lại trên năm giây, tay phải vô thức
gõ lên phong bì. Cô ấy không chỉ đang nhìn, mà còn đang nhớ tên sách.
Đây là thói quen thu thập và bổ sung tri thức đối với chuyên ngành của
mình.
Lúc cô ấy đứng yên tay phải đặt trên tay trái, điều này không phải vì
thuận tay trái. Khi đưa đồ cho tôi, hay lúc sau cầm sách đến cô ấy đều dùng
tay trái, mục đích là muốn che đi vết sẹo kẹp chích điện trên cổ tay phải.”
Owen trố mắt nghẹn lời, Ngôn Tố suy đoán được rất nhiều. Lúc anh tiếp
nhận Chân Ái, tài liệu lấy được cũng không toàn diện như vậy. Lúc đó anh
chỉ biết cô bị nhân vật cấp cao của tổ chức ngầm nào đó truy sát. Còn nhỏ
tuổi nhưng lại nắm trong tay nghiên cứu khoa học kỹ thuật cơ mật quan
trọng. Cũng chính vì giá trị lợi dụng cao như thế nên CIA mới bằng lòng
bảo vệ cô. Hoặc nói thẳng ra là, nắm giữ và lợi dụng cô.