ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 134

Owen thở dài: “S.A., cậu đọc sách quá nhanh...”

Không đợi Owen nói xong, Ngôn Tố liền trả lời một cách mỉa mai: “Đọc

nhanh như gió, nhìn thấy là không quên được đâu phải lỗi của tôi.” Nói
xong anh đột nhiên trợn to hai mắt, giác ngộ: “Cảnh sát Diaz nói đúng, tôi
là một quái thai.”

Yên lặng hồi lâu, màu mắt anh tối lại, khẽ nói: “Quái thai không hạnh

phúc.”

Anh cuối đầu buồn bã kéo đàn violon, trông đáng thương vô cùng.

Owen lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

Ngôn Tố kéo một đoạn nhạc ngắn, bỗng ngã ra nóc đàn piano, nổi giận

lăn một vòng: “Chán quá, chán quá, chán chết đi được!”

Chân Ái chớp chớp mắt, anh đột nhiên nổi tính trẻ con như vậy thật là...

rất đáng yêu.

Owen im lặng trong chốc lát, rồi cất lời khá thấm thía: “S.A., cậu nổi

giận như vậy, Mozart sẽ thấy khó chịu lắm đấy.”

Chân Ái nghi ngờ, chuyện này liên quan gì đến Mozart, không phải là...

Lần này Ngôn Tố không lên tiếng, chẳng có chút động tĩnh nào, một lúc

sau mới nhẹ nhàng vuốt ve đàn piano của anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Hóa ra cây đàn piano này tên là Mozart.

Chân Ái: “...”

Cô đi đến, dựa vào mép đàn piano, đưa ngón tay chọc chọc bờ vai anh.

Anh không nhúc nhích, tiếng nói cứng nhắc: “Đừng chọc tôi, tôi rất khó
chịu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.